Tôi tên Tuân Dương, là một dẫn đường thức tỉnh được sáu năm rồi, nhưng mãi đến tận ba tháng trước tôi mới nắm giữ được thể tinh thần của chính mình. Đừng hỏi tại sao thể tinh thần của tôi lại xuất hiện chậm hơn thời gian thức tỉnh tận sáu năm, tôi cóc biết gì cả. Tuy rằng rốt cuộc thì tôi cũng có thể tinh thần, nhưng mà năng lực nghiệp vụ của tôi căn bản vẫn là kiểu ăn như rồng cuốn phượng leo mà làm thì như mèo mửa. Bởi vì tôi mới vừa đủ 18 tuổi mà vẫn chưa tìm được đối tượng nên liền bị học viện dùng cách thật giả lẫn lộn đưa đến trường học lính gác để giúp những lính gác vẫn chưa kết hợp với dẫn đường. Học viện chúng tôi có nhiệm vụ mỗi năm phải đưa ba mươi dẫn đường thành niên sang trường học lính gác, đây là cái quy củ cứng nhắc mà Cơ quan Quản lý Liên bang đưa ra, hơn nữa phải là dẫn đường cực kì ưu tú mới được đưa sang. Mấy năm trước dẫn đường muốn tới đây đều phải chen vỡ đầu cướp tiêu chuẩn, kết quả vì lúc tôi nhập học, việc tuyển sinh bên học viện xảy ra vẫn đềm thành ra dẫn…
Tác giả: