01 Năm Sùng Trinh thứ 16, nhà Minh. Người ăn thịt người, cây cỏ trơ trụi, giặc cướp nổi lên khắp nơi. Nam Bắc đều gặp đại hạn, xác người lớn và trẻ con bị bỏ rơi tràn ngập sông ngòi, chắn cả đường đi. Thế lực của Lý Tự Thành lớn mạnh, Mãn Thanh rình rập như hổ đói. Bọn văn võ bá quan thì mỗi người mỗi dạ. Ta xuyên không đến đúng vào năm mất mùa, loạn lạc. Là tiểu cữu tử của Sùng Trinh, ta tạm thời vẫn được tận hưởng cuộc sống xa hoa, ăn ngon mặc đẹp, sống những ngày tháng thanh nhàn. Liên tiếp nhiều ngày liền, ta đều chìm đắm trong chốn ăn chơi, rượu chè bê tha, sống chết mặc bay. Mãn Thanh, Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung gì đó, ta đều vứt hết ra sau đầu. Thân phận hiện tại của ta chỉ là một tên ngoại thích ăn chơi trác táng. Nếu ta ngu ngốc chạy đến nói với Sùng Trinh rằng: "Tỷ phu à, ngài không đánh lại Lý Tự Thành đâu, Đại Minh sắp diệt vong rồi, ngài cũng sắp phải thắt cổ tự tử. Nhưng ngài yên tâm, Lý Tự Thành cũng chẳng làm Hoàng Đế được mấy ngày, rồi sẽ bị Mãn Thanh đánh bại.…

Truyện chữ