Ngày xưa vào thời thịnh thế Thiên Hữu, khắp nơi ca vũ thái bình, chính sự thông suốt, lòng dân hòa hợp, bá tánh an cư lạc nghiệp. Trong đêm, đường phố Đế kinh tiếng người huyên náo, đèn hoa tựa biển, bóng nến như mơ. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, ánh đèn sáng rực, còn rực rỡ hơn cả dải ngân hà trên trời, muôn vạn vì sao cũng chẳng thể sánh bằng ánh sáng của quốc đô Đại Mậu. Phong Ly, Chu Triều Ca, Cao Vũ Tễ mang dung mạo của Phan An, sở hữu tài hoa của Tử Kiến, người đời đều gọi là "Đế Đô Tam Huy", hội tụ vạn ngàn tinh hoa vào một thân. Dưới trăng, bọn họ cùng nhau ngồi trên thuyền hoa du ngoạn, mặc cho thuyền hoa thuận dòng trôi đi, bày tiệc vui chơi, suốt đêm cạn chén hàn huyên, mãi cho đến khi tàn cuộc vui mới trở về. Dưới ánh trăng dịu nhẹ, bóng nước lăn tăn khi ẩn khi hiện, khóe môi bọn họ thoáng nét cười tựa móc câu, tư dung tuấn mỹ, mái tóc đen theo gió bay múa, áo quần phần phật cuồng ca, giống như tuổi thanh xuân phóng khoáng của bọn họ vậy. Người đời có may mắn được chiêm ngưỡng…

Truyện chữ