Đau đớn! Đây là cảm giác duy nhất của Lạc Thanh Từ sau khi ngũ quan hoạt động trở lại. Giống như bị một nhát búa đập vào ngực, không chỉ xương cốt đứt đoạn mà ngũ tạng cũng vỡ nát. Rõ ràng nàng đã tỉnh, nhưng trước mắt vẫn là màu đen mênh mông, nàng chỉ có thể thả người bay ra ngoài không kiểm soát, sau đó tầng tầng rơi xuống đất. Mùi máu tươi dày đặc từ yết hầu cuồn cuộn mà ra, Lạc Thanh Từ co giật một chút, há miệng phun ra một ngụm huyết. Cơn đau khó có thể ngăn chặn lan từ ngực xuống tứ chi, tàn phá ruột gan nàng. Đau đến nàng nói không nên lời, cũng kêu không ra tiếng. Nàng cảm thấy như mình sắp chết. Chẳng lẽ nàng vừa xuyên đến đây, liền biến thành đá kê chân sao? Trước khi nàng có thể hồi phục sau cơn đau dữ dội, một tiếng gào bi thương cùng tức giận nổ tung trên đỉnh đầu nàng, trong phút chốc một luồng kình phong nương theo âm thanh đó bao phủ mà tới. Lạc Thanh Từ cố gắng đứng dậy, nhưng lại bị luồng sức mạnh kia chấn đến ngã lăn vào trong hang đá. Lần này, họa vô đơn chí.…

Truyện chữ