Tạ Tiểu An, hưởng dương 26 tuổi. Lúc nhỏ được họ hàng khen ngoan ngoãn hiểu chuyện, lớn lên được lãnh đạo khen tận tụy. Trên đường về nhà trong một lần tăng ca đêm muộn, cô nhân viên cần cù này đã bị xe tải lớn hất văng, chết ngay tại chỗ. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, điều cô nghĩ đến là căn nhà mới vừa sửa sang xong xuôi của mình. Đó là thành quả cô tăng ca ngày đêm, chắt chiu dành dụm mới mua được! Hơn nữa, còn chưa kịp dọn vào ở! Cứ như vậy, Tạ Tiểu An nhắm mắt xuôi tay trong nỗi bất cam ngập lòng và oán khí ngút trời. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi khắp sân viện rồi lại từ cửa sổ nghiêng nghiêng hắt vào, khiến Tạ Tiểu An đang mờ mịt hoang mang cũng lờ mờ nhìn thấy được đường nét đại khái của căn phòng. Căn phòng không lớn, bài trí cũng rất đơn sơ: một chiếc bàn, hai chiếc ghế dài, một cái giá đặt chậu rửa mặt, trên đó vắt một chiếc khăn, ồ, còn có chiếc giường dưới thân mình nữa. Đây không giống bệnh viện – đó là kết luận đầu tiên của Tạ Tiểu An. Không nói đến việc phong cách…
Tác giả: