Thương Vũ, Thương Lan Quốc Thần Uyển Cung, Tiêu Lan Uyển Trăng sáng trong đêm, thanh khiết như sương. Trong hoàng cung hết thảy kiến trúc như phủ lên tầng nhũ bạch, gạch ngói lộng lẫy tăng thêm phần ý thơ mộng ảo, vắng lặng tĩnh mịch. Không gian yên tĩnh như vậy, ở một nơi nào đó truyền đến âm thanh huyên nào có vẻ phá lệ đột ngột. "A.. A.." Ở chỗ sâu trong Cung điện truyền đến tiếng thét đầy đau đớn của nữ tử. Mồ hôi thấm ướt mái tóc dài, theo sườn mặt chảy xuống thể hiện biểu cảm thống khổ của nàng. Bà mụ không ngừng cổ vũ: "Nương nương, nương nương cố gắng dùng lực a.. Gắng sức, thêm một chút nữa là tốt rồi!" Nữ tử cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt mỹ lệ đều nhăn lại. Thị nữ xung quanh lo lắng xem xét sắc mặt tái nhợt của chủ tử, rốt cuộc là muốn bao lâu? Chủ tử cũng đã trải qua một ngày một đêm a! Thế nhưng Hoàng Thượng lại chậm trễ không đến. "..." Theo tiếng thét chói tai dốc hết sức lực, Tiêu Phi rốt cuộc hư thoát ngã xuống giường, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra một tia…
Tác giả: