Lê Hoán bước lên vài bước theo hàng ngũ dịch chuyển, đôi tình nhân phía trước đã đi qua cửa soát vé. Nhân viên nhà ga khẽ mỉm cười với cậu, lịch sự yêu cầu: "Chào anh, mời anh lấy vé tàu hoặc vé sân ga ra ạ.""Ừ." Lê Hoán cho tay vào túi áo khoác măng tô lấy ra hóa đơn McDonald nhỏ đưa cho người đó.Nhân viên: "...""Anh à," người đó giật khóe miệng, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: "Không phải anh lấy nhầm rồi chứ? Rất đông người đang đợi vào ga, xin anh đừng mắc sai sót này nữa." Nói xong anh ta ngẩng đầu, có phần khó chịu nhìn cái người dùng tờ hóa đơn để đùa cợt mình.Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của hai người chạm nhau giữa không trung, anh ta ngây người —— đó là một đôi mắt đào hoa chứa mấy phần ý cười, con ngươi của đối phương đen huyền, một vệt đỏ sẫm mơ hồ lưu chuyển, thoáng khép mắt lại, đuôi mắt tinh ranh hơi xếch lên tạo thành hình dáng cực kỳ quyến rũ và đẹp mắt.Chớp mắt ấy, khung cảnh ồn ào xung quanh dường như im bặt, người đàn ông như bị rút mất linh hồn mà ngơ ngẩn ngước đầu lên…
Tác giả: