Mười năm đã trôi qua kể từ ngày Doãn Xuân Tín rời xa cõi đời. Sáng nay, Tuyết Lí nghe bạn học cũ nói trong nhóm chat rằng khu trường xưa sắp bị phá dỡ, cô quyết định đến nhìn lại một lần cuối. Cô vốn chẳng có gì nhiều để lưu luyến. Trường học, thầy cô, bạn bè đối với cô chỉ là những mối quan hệ xã giao bề ngoài, những nghi thức lịch sự mà công việc đòi hỏi, những tương tác không thể nào tránh khỏi. Vẫn là con đường ấy. Tuyết Lí ngồi ở ghế sau taxi, nhớ lại cuộc điện thoại vào đêm Bình An mười năm trước. "Thật xin lỗi, em nhớ chị..." Thời gian đã quá lâu, tâm trạng lúc đó cô không còn nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ giọng nữ dịu dàng trên radio vẫn ấm áp nhắc nhở, trời đông giá rét trăm năm khó gặp, nhớ mặc thêm áo giữ ấm. Lạnh lắm sao? Trăm năm khó gặp có phải là nói quá không? Tuyết Lí chẳng cảm thấy gì. Mỗi một năm kể từ khi Xuân Tín đi, cô đều thấy lạnh như nhau. Bước qua cổng trường, bên tay phải có một tiệm đồ ăn vặt nhỏ. Tuyết Lí nhớ Xuân Tín rất thích món chân vịt và miến…
Tác giả: