"Tôi chỉ dạy một lần, em nghiêm túc học." Hơi thở nồng nặc mùi rượu mơ hồ phả vào tai, khiến trái tim nàng tê dại, Vân Sơ nằm ngửa trên giường, thở hổn hển như một con cá sắp chết, trong hoảng hốt, nàng ngửi thấy mùi nước hoa trên người Giản Du. Hương thơm rất dịu, giống như ngọn gió thổi nhẹ qua rừng rậm, làm gợn lên một hồ x**n th**. Nàng nghe thấy giọng nói của mình: "......!Dạy cái gì?" Ánh đèn tường giống như từng tầng lự kính mông lung mà ái muội, khuôn mặt gần trong gang tấc của Giản Du trở nên mơ hồ, mái tóc dài của cô xõa xuống, nhẹ nhàng lướt qua cổ của Vân Sơ, khiến nàng cảm thấy ngứa ngáy. Nàng nghĩ rằng, Giản Du thật sự là một đạo diễn thiên tài rất biết cách giảng dạy cho diễn viên, rất nhiều sinh viên khoa diễn xuất đã tham gia lớp học của cô, tất nhiên là nàng không vắng mặt lần nào cả, tuy rằng ý của Túy Ông không phải ở rượu, nhưng tốt xấu gì nàng cũng học được không ít. Nhưng hiển nhiên là hiện tại Giản Du không phải muốn dạy nàng kỹ năng diễn xuất. Giản Du cúi…
Tác giả: