Lúc này Mạc Thiên Hàm chỉ có một cảm giác duy nhất chính là đau, toàn thân đều vô cùng đau, một tiếng ngựa hí vang lọt vào trong tai, hắn mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng khoác một chiếc áo choàng đen giục ngựa rời đi, để lại một cây đèn chiếu rọi căn nhà tranh rách nát cùng với thân thể hiện tại của hắn và bốn năm bình rượu nằm nghiêng ngả. Ký ức gào thét lao đến, đầu đau như muốn nứt ra. Hắn chỉ nhớ rõ là đang trên đường lái xe về nhà, đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, đau đớn đánh úp lại liền không còn cảm giác, chẳng lẽ là đụng xe hay có vụ nổ gas? Dù sao hắn biết trong nháy mắt đó hắn đã chết, nhưng hiện tại hắn tỉnh lại, chỉ là thân thể không phải thân thể cũ của hắn. Đoạn ngắn ký ức không ngừng hiện lên trong đầu làm cho Mạc Thiên Hàm biết được, chủ nhân của thân thể này thế nhưng có tên giống hắn, cũng gọi Mạc Thiên Hàm, tự Tuấn Chương, năm nay hai mươi lăm tuổi. Vốn là một Quan tiên phong tài giỏi, nhưng vì một lần chiến dịch vào ba năm trước, hắn đi theo đội ngũ…
Tác giả: