Tác giả:

Không gian tối tăm mà trầm lắng, ánh trăng thanh lãnh, vài mảng sáng như dải tơ lụa mỏng manh bị gió lớn cắt ra thành từng mảnh khác nhau, cô độc mà ly tán nơi chân trời góc biển. Lối đi bộ rộn ràng, ngựa xe như nước, thành thị trăm ngọn đèn dầu, làm người ta có một cảm giác ấm áp từ những ánh đèn sáng vì chờ đợi. Nguyễn Thu Dữ đi vào phòng bếp, như một thói quen mà xắt rau, xào rau, thêm gia vị, động tác liền mạch lưu loát. Nhìn nồi thịt kho tàu bốc hơi, hắn thành kính cầu nguyện bữa tối ngon miệng này có thể giữ lại Khuất Ngưỡng Sơn. Bắt được tâm của một người đàn ông, đầu tiên chính là chinh phục dạ dày của y, Nguyễn Thu Dữ đối với niềm tin này không một chút nghi ngờ, châm ngôn đều có đạo lý. Trên thực tế Khuất Ngưỡng Sơn đã rất lâu không ăn cơm ở nhà. Bao lâu? Nhớ không rõ.... Hoặc là nói hai người từ khi kết hôn đến nay, trừ bỏ cùng ngủ trên một giường, chưa bao giờ cùng nhau ngồi ăn cơm. Kĩ thuật nấu nướng dù có xuất sắc cách mấy thì sao chứ, Nguyễn Thu Dữ tự giễu cười. Năm nay…

Truyện chữ