"Người Sở dũng mãnh thiện chiến, vì bảo vệ giang sơn tổ quốc mà dù chết nơi sa trường cũng lấy làm vinh quang. Tuy thực lực Sở quốc không bằng Tần quốc, nhưng tuyệt không thể xem thường..."   Giữa phố lớn náo nhiệt nơi kinh thành Sở, giữa dòng người chen chúc, xuất hiện mấy người trẻ tuổi. Kẻ vừa cất lời tuổi tác có phần lớn hơn, thân khoác huyền bào, dung mạo tuấn tú, thoạt nhìn khó phân nam nữ.   Người đi cạnh nàng là một nữ tử chừng mười bảy, mười tám, trời sinh một đôi mắt đào hoa phong lưu. Nàng môi hồng răng trắng, chỉ mặc áo vải thường cũng không giấu nổi khí chất ung dung cao quý trời ban.   Đi đến đâu cũng khiến người qua đường ngoái đầu liếc mắt.   Đối với lời vừa rồi của tiểu hoàng thúc, Tần Đường Cảnh thong thả phe phẩy chiếc quạt xếp, nhìn về phồn hoa nơi kinh thành Sở, hé môi nói:   "Nhưng trận này chúng ta thắng rồi, Sở quốc đã bại thì là bại thôi."   Chuyến vào Sở lần này của các nàng, chính là để đàm phán sau chiến tranh.   "Không thể sơ ý được." Tần Cửu Phượng chau…

Truyện chữ