Giữa ta và Tạ Ninh Ngọc - vị Hoàng tử cao quý này, có một mối duyên nghiệt ngã. Lão Hoàng đế e ngại quyền binh của cha ta, nên đã ban hôn cho ta và Tạ Ninh Ngọc. Gia đình ta nhận thánh chỉ, đưa ta - khi đó mới mười tuổi vào kinh thành, mỹ danh là để nuôi dưỡng tình cảm với Tạ Ninh Ngọc. Thực ra, ai cũng biết ta là con tin từ Trấn Bắc Vương phủ. Cuộc sống làm con tin không dễ dàng, ngay cả mèo chó cũng muốn dẫm đạp ta một chân. Để che giấu lòng mình, ta đóng vai một oán nữ si tình, suốt ngày quấn quýt lấy Tạ Ninh Ngọc. Cả kinh thành đều biết,Trấn Bắc Vương phủ danh chấn thiên hạ lại sinh ra một nữ nhi hèn hạ như ta. Mỗi ngày chẳng làm gì, chỉ biết tìm mọi cách lấy lòng Tạ Ninh Ngọc. Ngay cả khi biên cương truyền đến tin cha ta bệnh nặng, ta cũng không buồn trở về. Lão Hoàng đế lo lắng hỏi ta: "A Chiêu, cha ngươi bệnh nặng, ngươi đã năm năm không gặp ông ta rồi. Trẫm sẽ đưa ngươi trở về biên cương, để cha con ngươi đoàn tụ." Nhưng ta quỳ xuống cầu xin lão Hoàng đế, khóc lóc nói: "Bệ hạ…

Truyện chữ