Tám giờ tối, mười giờ mới đi thay ca bỗng nhiên Vu Hiểu bị bạn cùng trọ đánh thức. “Êyy! Đừng ngủ đừng ngủ nữa! Ương thị có ba nuôi tới thăm!!” Vu Hiểu vốn đang mơ mơ màng màng bị hai chữ “ba nuôi” làm cho nháy mắt bừng tỉnh. Cô ngồi phắt dậy, bò xuống cầu thang, ba người bạn còn lại lăn qua nhường chỗ, bốn người tụm lại. Ở giữa là máy tính cần cù truyền tin tức, mà thân ảnh bị người xem và phóng viên tầng tầng vây quanh vẫn bình tĩnh như cũ. Màn hình kéo xa kéo gần, gương mặt người nọ hiện rõ giữa màn hình. Sắc đẹp đánh tới, Vu Hiểu vừa tỉnh lại không chịu nổi, lấy tay che lại tiếng gầm rú sắp phá banh cổ họng mà ra. “Trời mẹ mlem vãi! Á á á! Sao, sao ảnh bô giai vậy!! Đù má Lai Nhân ba ba của em!!!” Những người khác cũng xuýt xoa: “Khuôn mặt này đúng là không thể soi mói, khí thế quá mạnh, liếc mắt một cái đã thấy hung dữ, quả nhiên là loài tiến hóa hoàn toàn.” “Ủa… Hung dữ với loài tiến hóa hoàn toàn có liên quan gì? Không phải có mình dung mạo của Lai Nhân ba ba hung ác thôi sao?…
Tác giả: