Lần thứ sáu. "Schopenhauer (1) tin rằng, cuộc sống chính là sự bất hạnh. Cái gọi là hạnh phúc và hưởng thụ suy cho cùng chỉ là điểm dừng tạm thời của h*m m**n. Cốt lõi của cuộc sống là đau đớn, trống rỗng và nhàm chán..." Ấn nút trên điều khiển từ xa, màn hình chiếu ra trích đoạn tương ứng. "Trong quyển "Thế giới như là ý chí và biểu tượng" viết..." Lần thứ bảy. "...Khát vọng và đấu tranh là toàn bộ bản chất của con người." Liếc mắt qua, người nọ vẫn đang nhìn điện thoại. Nội trong mười phút, cậu ta đã nhìn điện thoại đến bảy lần. Suốt hai lần, cứ hễ vừa bỏ điện thoại lên bàn là lại rung lên, dù không có âm thanh lớn nhưng cũng đủ để phân tán sự chú ý của tôi. Ngay lúc cậu ta định cầm điện thoại thêm lần nữa, vì không thể nhịn nổi, tôi ngưng bài giảng, điều khiển xe lăn điện (*) đi đến mép giảng đài, nghiêm mặt nhìn về chỗ đối phương. "Cậu..." Tôi giơ bút laser lên, rọi thẳng tới cái bàn gần hành lang ở dãy thứ ba ngoài rìa bên phải. Đốm đỏ từ từ dời xuống, cuối cùng dừng lại trước…
Tác giả: