Từ thuở bé, phụ mẫu đã dạy ta phải làm người lương thiện. Ta kính trên nhường dưới, đặt người trước bản thân, thế nhưng ngày tháng trôi qua, cuộc sống lại càng lúc càng bế tắc. Phu quân sủng ái tiểu thiếp, nhi tử lười nhác không chịu học hành, ái nữ thì coi ta như kẻ thù. Đường cùng ngõ tận, ta treo cổ quyên sinh. Nào ngờ, một hồn phách đến từ dị thế lại thừa dịp chiếm lấy thân xác ta. Ta cả kinh thất sắc. “Sao ngươi có thể như vậy? Ngươi là ai?” Đối phương thản nhiên đáp: “Ta là một kẻ tiện nhân!” 01 Kiếm nhân? Là người nơi nào vậy? Ta chần chừ giây lát, bèn khách khí khuyên nhủ: “Vị kiếm nhân cô nương này, nghe thanh âm của cô, hẳn cũng là một người có tính khí ôn hòa. “Sao có thể cướp đoạt thân xác người khác? Cô nương, làm phiền cô hãy trả thân thể này lại cho ta.” Đối phương đáp lại: “Ồ, ta cũng chẳng tiện đến mức ấy đâu, đừng gọi ta là ‘kiếm nhân cô nương’, gọi là ‘Tiểu Mỹ’ đi. “Còn thân thể này thì... không trả đâu, cảm ơn!” Tiểu Mỹ vỗ tay, từ dưới đất…
Tác giả: