Sau khi Chung Thừa Chí hạ triều, vừa vào cổng trong chợt nghe tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc của cha hỏi từ trong các của Phá Lỗ truyền ra, “Vương quản gia đâu? Ta bảo ông ta đi tìm gia pháp, ông ta đi tìm ở đâu vậy? Đã sắp nửa canh giờ rồi, ông ta đặc biệt đi tìm thợ mộc làm theo yêu cầu sao?” Hắn ta quay đầu thì thấy Vương quản gia đang đứng sau lưng hắn ta, trong tay lão cầm một cây gậy to bằng cổ tay, nhìn thấy hắn ta về, lập tức chạy lên, gạt nước mắt cầu xin: “Đại công tử đã về, ngài mau đi khuyên lão gia đi. Tam công tử còn nhỏ, sao có thể chịu được sức mạnh của bàn tay lão gia đây?” Nói xong dùng sức vung gậy mấy cái, tựa như chứng minh với hắn ta biện pháp trừng phạt này không ổn. Chung Thừa Chí liếc mắt đi vào sân nhỏ. Vừa vào tới cửa thì nhìn thấy cha đi tới đi lui trong sân, sắc mặt đỏ bừng, nhìn qua thật sự rất tức giận. Trong lòng Chung Thừa Chí lộp bộp, chẳng lẽ lại muốn đánh thật? Từ trước tới giờ hắn ta chưa từng thấy cha tức giận đến mức này, mà ngay cả mùa hè năm nay…
Tác giả: