Về ký ức cuối cùng của kiếp trước. Là cơn đau như c.h.ế.t đi sống lại khi axit sulfuric đậm đặc b.ắ.n thẳng vào nhãn cầu. Tôi cắn răng chịu đựng nỗi đau tột cùng, cố gắng nhìn xuyên qua lớp thị giác mờ đục, tìm ra được Lâm Tửu đang được anh tôi che chở phía sau. Sau đó tôi vớ lấy con d.a.o cắt bánh kem, lao thẳng tới và đ.â.m vào n.g.ự.c cô ta. “Cùng nhau xuống địa ngục đi!” Mở mắt ra lần nữa. Khung cảnh hiện lên rõ ràng đến kỳ lạ khiến tôi sững người mất hai giây. Cho đến khi nhìn thấy Lâm Tửu trẻ hơn rất nhiều đang đứng cách đó không xa. Cô ta mặc bộ đồng phục học sinh đã bạc màu vì giặt nhiều, vừa vặn vòi nước vừa dội thẳng lên đầu mình. Vừa dội, vừa cười hỏi tôi: “Cậu đoán xem, họ sẽ tin tôi, hay tin cậu?” Tôi lập tức phản ứng lại. Hóa ra… là ngày đó. Ngày bắt đầu mọi chuyện kiếp trước – cái ngày tôi bị gán tội bắt nạt cô ta. Thấy tôi còn đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, nụ cười trên môi Lâm Tửu càng rạng rỡ: “Nghĩ kỹ xem nên xin lỗi tôi thế nào chưa? Tiểu thư Tâm Hy ơi~” Hận cũ thù mới…

Truyện chữ