Tác giả:

Quý phi nương nương Tống Vi Hòa, sủng phi hậu cung vốn là tuyệt thế mỹ nhân, dung nhan khuynh quốc. Nhưng hôm nay, viền mắt nàng xanh đen, tóc khô vàng, tất cả là do chứng ác mộng hành hạ. Để khiến nàng ta ngủ ngon, từng có tán tiên tính toán: "Nếu dùng da mặt nữ tử dân gian trắng trẻo để vẽ bức tranh mỹ nhân treo trong nội thất, có thể tạm giảm cơn ác mộng.” Tống Vi Hòa nghe xong mừng rỡ: "Chuyện này có gì khó.” Nhưng không hiểu sao gần đây, sức mạnh của bức tranh mỹ nhân lúc được lúc không. Thế nên nàng ta cho mời tất cả nữ tử dân gian tới dâng lễ vật cho sinh thần. Từ ma ma bên cạnh không ngừng dặn dò: “Đừng cúi đầu như chim cút, ngẩng đầu lên, chỉ được nói khi cho phép, không được nói thầm làm ồn đến nương nương.” Những người dâng lễ lần lượt tiến lên, nhưng Tống Vi Hòa càng nhìn càng cau mày. Không ai làm nàng ta hài lòng! Từng người dâng lễ bước lên, còn những người bị loại, gương mặt giãn ra thở phào. Chờ lâu, Tống Vi Hòa quả nhiên mất kiên nhẫn, mặt lạnh như băng, không nói…

Chương 11

Tranh Mỹ Nhân - Tỉ HạcTác giả: Tỉ HạcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung ĐấuQuý phi nương nương Tống Vi Hòa, sủng phi hậu cung vốn là tuyệt thế mỹ nhân, dung nhan khuynh quốc. Nhưng hôm nay, viền mắt nàng xanh đen, tóc khô vàng, tất cả là do chứng ác mộng hành hạ. Để khiến nàng ta ngủ ngon, từng có tán tiên tính toán: "Nếu dùng da mặt nữ tử dân gian trắng trẻo để vẽ bức tranh mỹ nhân treo trong nội thất, có thể tạm giảm cơn ác mộng.” Tống Vi Hòa nghe xong mừng rỡ: "Chuyện này có gì khó.” Nhưng không hiểu sao gần đây, sức mạnh của bức tranh mỹ nhân lúc được lúc không. Thế nên nàng ta cho mời tất cả nữ tử dân gian tới dâng lễ vật cho sinh thần. Từ ma ma bên cạnh không ngừng dặn dò: “Đừng cúi đầu như chim cút, ngẩng đầu lên, chỉ được nói khi cho phép, không được nói thầm làm ồn đến nương nương.” Những người dâng lễ lần lượt tiến lên, nhưng Tống Vi Hòa càng nhìn càng cau mày. Không ai làm nàng ta hài lòng! Từng người dâng lễ bước lên, còn những người bị loại, gương mặt giãn ra thở phào. Chờ lâu, Tống Vi Hòa quả nhiên mất kiên nhẫn, mặt lạnh như băng, không nói… Dưới tác dụng của mê thần hương, Tống Vi Hòa đã sớm quên mất nửa tháng trước nàng ta còn đang chìm trong chứng gặp ác mộng.Hiện giờ, nét mặt ngày ngày rạng rỡ, tinh thần phấn chấn.Công dụng của tranh mỹ nhân đã sớm bị “Quan Âm Ngự Tòa” thay thế, nàng ta không còn cần đến “Lý bán tiên” kia nữa.Thuận nước đẩy thuyền. chuyện này vốn không khó.Hơn nữa, hiến tế “Lý bán tiên” còn giúp cơ thể vốn vô vọng của nàng ta có khả năng mang thai.Đến đường cùng gặp lối thoát, ai chẳng muốn đánh cược một phen?Huống chi là chuyện tốt trên trời rơi xuống như này.Tống Vi Hòa đương nhiên đồng ý không chút do dự.Với nàng ta mà nói, chỉ có lợi chứ không có hại.Mà ta, chỉ nắm lấy và lợi dụng bản tính tham lam kiêu ngạo của nàng ta mà thôi.Tin tức của Tống Vi Hòa truyền đi rất lâu, nhưng Lý thần côn vẫn không xuất hiện.Ta giả bộ ngơ ngác: “Lý bán tiên cũng thật ngạo mạn, bây giờ đến cả lệnh bài của nương nương cũng không mời được hắn, chẳng lẽ muốn nương nương đích thân đi mời?”Tống Vi Hòa đá ngã cung nữ đang quỳ, hất đổ bàn cờ trên bàn.Rõ ràng, quyền uy của nàng ta đang bị thách thức.Ngay lúc nàng ta giận dữ không thể cản, Từ ma ma khom người xin ý chỉ:“Nương nương, lần trước lão nô tự mình mời hắn tới, lão nô nguyện vì nương nương đi một chuyến nữa.”Lúc này tỏ ra nịnh bợ không phải chuyện tốt.Tống Vi Hòa liếc Từ ma ma, chậm rãi nói: “Xem ra vẫn là bà có cách mời được bán tiên, còn hơn cả bản cung.”Ta kịp thời can ngăn: “Từ ma ma là người làm việc giỏi nhất bên cạnh nương nương, nếu thực sự mời được bán tiên, nương nương chẳng phải sắp có tin vui sao.”Từ ma ma đắc ý bày tỏ lòng trung thành: “Lão nô sẽ hầu hạ nương nương đến già.”Tống Vi Hòa hừ nhẹ, không hài lòng mà nói với ta: “Tin tức từ cung Thừa Minh cứ như điếc không nghe thấy, ngươi còn khen bà ta.”Nàng ta xoay người, vứt bừa tấm lệnh bài xuất cung xuống đất: “Đi đi, càng nhanh càng tốt.”Ta mỉm cười tiễn Từ ma ma xuất cung.Chỉ có ta biết, Từ ma ma rất nhanh sẽ đưa Lý thần côn vào cung.Dù sao, bọn họ cũng là người quen cũ.

Dưới tác dụng của mê thần hương, Tống Vi Hòa đã sớm quên mất nửa tháng trước nàng ta còn đang chìm trong chứng gặp ác mộng.

Hiện giờ, nét mặt ngày ngày rạng rỡ, tinh thần phấn chấn.

Công dụng của tranh mỹ nhân đã sớm bị “Quan Âm Ngự Tòa” thay thế, nàng ta không còn cần đến “Lý bán tiên” kia nữa.

Thuận nước đẩy thuyền. chuyện này vốn không khó.

Hơn nữa, hiến tế “Lý bán tiên” còn giúp cơ thể vốn vô vọng của nàng ta có khả năng mang thai.

Đến đường cùng gặp lối thoát, ai chẳng muốn đánh cược một phen?

Huống chi là chuyện tốt trên trời rơi xuống như này.

Tống Vi Hòa đương nhiên đồng ý không chút do dự.

Với nàng ta mà nói, chỉ có lợi chứ không có hại.

Mà ta, chỉ nắm lấy và lợi dụng bản tính tham lam kiêu ngạo của nàng ta mà thôi.

Tin tức của Tống Vi Hòa truyền đi rất lâu, nhưng Lý thần côn vẫn không xuất hiện.

Ta giả bộ ngơ ngác: “Lý bán tiên cũng thật ngạo mạn, bây giờ đến cả lệnh bài của nương nương cũng không mời được hắn, chẳng lẽ muốn nương nương đích thân đi mời?”

Tống Vi Hòa đá ngã cung nữ đang quỳ, hất đổ bàn cờ trên bàn.

Rõ ràng, quyền uy của nàng ta đang bị thách thức.

Ngay lúc nàng ta giận dữ không thể cản, Từ ma ma khom người xin ý chỉ:

“Nương nương, lần trước lão nô tự mình mời hắn tới, lão nô nguyện vì nương nương đi một chuyến nữa.”

Lúc này tỏ ra nịnh bợ không phải chuyện tốt.

Tống Vi Hòa liếc Từ ma ma, chậm rãi nói: “Xem ra vẫn là bà có cách mời được bán tiên, còn hơn cả bản cung.”

Ta kịp thời can ngăn: “Từ ma ma là người làm việc giỏi nhất bên cạnh nương nương, nếu thực sự mời được bán tiên, nương nương chẳng phải sắp có tin vui sao.”

Từ ma ma đắc ý bày tỏ lòng trung thành: “Lão nô sẽ hầu hạ nương nương đến già.”

Tống Vi Hòa hừ nhẹ, không hài lòng mà nói với ta: “Tin tức từ cung Thừa Minh cứ như điếc không nghe thấy, ngươi còn khen bà ta.”

Nàng ta xoay người, vứt bừa tấm lệnh bài xuất cung xuống đất: “Đi đi, càng nhanh càng tốt.”

Ta mỉm cười tiễn Từ ma ma xuất cung.

Chỉ có ta biết, Từ ma ma rất nhanh sẽ đưa Lý thần côn vào cung.

Dù sao, bọn họ cũng là người quen cũ.

Tranh Mỹ Nhân - Tỉ HạcTác giả: Tỉ HạcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung ĐấuQuý phi nương nương Tống Vi Hòa, sủng phi hậu cung vốn là tuyệt thế mỹ nhân, dung nhan khuynh quốc. Nhưng hôm nay, viền mắt nàng xanh đen, tóc khô vàng, tất cả là do chứng ác mộng hành hạ. Để khiến nàng ta ngủ ngon, từng có tán tiên tính toán: "Nếu dùng da mặt nữ tử dân gian trắng trẻo để vẽ bức tranh mỹ nhân treo trong nội thất, có thể tạm giảm cơn ác mộng.” Tống Vi Hòa nghe xong mừng rỡ: "Chuyện này có gì khó.” Nhưng không hiểu sao gần đây, sức mạnh của bức tranh mỹ nhân lúc được lúc không. Thế nên nàng ta cho mời tất cả nữ tử dân gian tới dâng lễ vật cho sinh thần. Từ ma ma bên cạnh không ngừng dặn dò: “Đừng cúi đầu như chim cút, ngẩng đầu lên, chỉ được nói khi cho phép, không được nói thầm làm ồn đến nương nương.” Những người dâng lễ lần lượt tiến lên, nhưng Tống Vi Hòa càng nhìn càng cau mày. Không ai làm nàng ta hài lòng! Từng người dâng lễ bước lên, còn những người bị loại, gương mặt giãn ra thở phào. Chờ lâu, Tống Vi Hòa quả nhiên mất kiên nhẫn, mặt lạnh như băng, không nói… Dưới tác dụng của mê thần hương, Tống Vi Hòa đã sớm quên mất nửa tháng trước nàng ta còn đang chìm trong chứng gặp ác mộng.Hiện giờ, nét mặt ngày ngày rạng rỡ, tinh thần phấn chấn.Công dụng của tranh mỹ nhân đã sớm bị “Quan Âm Ngự Tòa” thay thế, nàng ta không còn cần đến “Lý bán tiên” kia nữa.Thuận nước đẩy thuyền. chuyện này vốn không khó.Hơn nữa, hiến tế “Lý bán tiên” còn giúp cơ thể vốn vô vọng của nàng ta có khả năng mang thai.Đến đường cùng gặp lối thoát, ai chẳng muốn đánh cược một phen?Huống chi là chuyện tốt trên trời rơi xuống như này.Tống Vi Hòa đương nhiên đồng ý không chút do dự.Với nàng ta mà nói, chỉ có lợi chứ không có hại.Mà ta, chỉ nắm lấy và lợi dụng bản tính tham lam kiêu ngạo của nàng ta mà thôi.Tin tức của Tống Vi Hòa truyền đi rất lâu, nhưng Lý thần côn vẫn không xuất hiện.Ta giả bộ ngơ ngác: “Lý bán tiên cũng thật ngạo mạn, bây giờ đến cả lệnh bài của nương nương cũng không mời được hắn, chẳng lẽ muốn nương nương đích thân đi mời?”Tống Vi Hòa đá ngã cung nữ đang quỳ, hất đổ bàn cờ trên bàn.Rõ ràng, quyền uy của nàng ta đang bị thách thức.Ngay lúc nàng ta giận dữ không thể cản, Từ ma ma khom người xin ý chỉ:“Nương nương, lần trước lão nô tự mình mời hắn tới, lão nô nguyện vì nương nương đi một chuyến nữa.”Lúc này tỏ ra nịnh bợ không phải chuyện tốt.Tống Vi Hòa liếc Từ ma ma, chậm rãi nói: “Xem ra vẫn là bà có cách mời được bán tiên, còn hơn cả bản cung.”Ta kịp thời can ngăn: “Từ ma ma là người làm việc giỏi nhất bên cạnh nương nương, nếu thực sự mời được bán tiên, nương nương chẳng phải sắp có tin vui sao.”Từ ma ma đắc ý bày tỏ lòng trung thành: “Lão nô sẽ hầu hạ nương nương đến già.”Tống Vi Hòa hừ nhẹ, không hài lòng mà nói với ta: “Tin tức từ cung Thừa Minh cứ như điếc không nghe thấy, ngươi còn khen bà ta.”Nàng ta xoay người, vứt bừa tấm lệnh bài xuất cung xuống đất: “Đi đi, càng nhanh càng tốt.”Ta mỉm cười tiễn Từ ma ma xuất cung.Chỉ có ta biết, Từ ma ma rất nhanh sẽ đưa Lý thần côn vào cung.Dù sao, bọn họ cũng là người quen cũ.

Chương 11