Tác giả:

- Phó Lan Chi … em thích anh… Túc Bạch không nghĩ tới bản thân lại xui xẻo như vậy, đem một người đặt ở đầu quả tim mà yêu thầm bốn năm, thực vất vả lấy hết dũng khí đi thổ lộ, lại gặp phải tai bay vạ gió, bị một chiếc xe tải tông trúng, bay thẳng lên trời, xoay nửa vòng trên không chỉ kịp nhìn thấy Phó Lan Chi đang mấp máy gì đó, vẻ mặt khiếp sợ. Ha ha… này chứng tỏ trong lòng hắn cũng có mình đi? Túc Bạch nỗ lực phân tích khẩu hình của Phó Lan Chi, càng xem càng thấy giống như đang nói thích hắn. Nếu là thích hắn, hắn lại ngỏm mất rồi, cái bẫy này cũng quá ác đi, bản thân phải vất vả yêu thầm bốn năm, thật vất vả mới tu thành chính quả lại không thể hưởng. - Đau không? - Túc Bạch, ngươi đừng nghĩ đến chuyện bỏ rơi ta. Đời này ngươi chỉ có thể là của ta, cho dù chết cũng phải chết bên cạnh ta, táng cùng ta! Âm thanh khàn khàn trầm thấp của nam nhân quanh quẩn bên tai, mang theo lạnh lẽo thấm vào tận xương cốt. Túc Bạch cũng không biết đã trải qua bao lâu mới có thể tỉnh lại từ trong…

Chương 4

Xuyên Qua Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân Phải Làm Sao?Tác giả: Tây Qua MiêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên Không- Phó Lan Chi … em thích anh… Túc Bạch không nghĩ tới bản thân lại xui xẻo như vậy, đem một người đặt ở đầu quả tim mà yêu thầm bốn năm, thực vất vả lấy hết dũng khí đi thổ lộ, lại gặp phải tai bay vạ gió, bị một chiếc xe tải tông trúng, bay thẳng lên trời, xoay nửa vòng trên không chỉ kịp nhìn thấy Phó Lan Chi đang mấp máy gì đó, vẻ mặt khiếp sợ. Ha ha… này chứng tỏ trong lòng hắn cũng có mình đi? Túc Bạch nỗ lực phân tích khẩu hình của Phó Lan Chi, càng xem càng thấy giống như đang nói thích hắn. Nếu là thích hắn, hắn lại ngỏm mất rồi, cái bẫy này cũng quá ác đi, bản thân phải vất vả yêu thầm bốn năm, thật vất vả mới tu thành chính quả lại không thể hưởng. - Đau không? - Túc Bạch, ngươi đừng nghĩ đến chuyện bỏ rơi ta. Đời này ngươi chỉ có thể là của ta, cho dù chết cũng phải chết bên cạnh ta, táng cùng ta! Âm thanh khàn khàn trầm thấp của nam nhân quanh quẩn bên tai, mang theo lạnh lẽo thấm vào tận xương cốt. Túc Bạch cũng không biết đã trải qua bao lâu mới có thể tỉnh lại từ trong… Thái y rất nhanh đã tới. Dưới áp lức cùng lạnh lẽo của Diệp Lan Chi, hắn cuối cùng cũng bắt xong mạch, run rẩy nói:- Bệnh tim của công tử tái phát, không có gì trở ngại, chỉ là bệnh này tuy nhất thời sẽ không nguy hiểm tính mạng nhưng lâu dài đối với thân thể cũng không tốt.Thái y nói xong câu đó dường như cảm nhận được hàn ý cùng sát ý tràn ra từ trên người Diệp Lan Chi thì càng thêm hoảng sợ, hai chân nhũn ra, suýt chút nữa ngã xuống. Hắn cố gắng bình ổn tâm thần, miễn cưỡng nói xong câu kế tiếp:- Tuy không phải… bệnh gì …nặng nhưng đối với thân thể… cũng không tốt, nếu… lại tái phát thêm vài lần, chỉ sợ… thọ mệnh… sẽ có tổn hại.- Nói hưu nói vượn!Diệp Lan Chi tức giận đá thái y ngã ra đất, hai mắt đỏ lên như máu, đáng sợ như sát thần đến từ địa ngục.Túc Bạch cau mày, kéo ống tay áo Diệp Lan Chi:- Hắn chỉ nói sự thật, ngươi tức giận làm gì? Nếu không cũng đem ta giết luôn đi cho xong.- Ngươi không được nói bậy.Diệp Lan Chi quay đầu lại trừng Túc Bạch, nhìn thấy mặt mũi hắn vẫn còn suy yếu cùng tái nhợt, tức giận cũng tiêu tan vài phần, hòa hoãn xuống dưới làm như sợ chính mình tức giận sẽ làm tổn thương hắn.- Túc Bạch, cho dù là ngươi cũng không được nói những lời này, bổn vương càng không cho phép ngươi tùy tiện vứt bỏ mạng sống cua mình.Diệp Lan Chi cúi đầu, ngón tay thon dài v**t v* khuôn mặt tinh xảo, tái nhợt của Túc Bạch nói tiếp:- Bạch Bạch, cho dù ngươi xuống âm tào địa phủ, bổn vương cũng sẽ xuống đó đem ngươi cướp về cho bằng được, không có mệnh lệnh của bổn vương, ai cũng đừng mơ tưởng mang ngươi đi, chính ngươi cũng không thể, có nghe không?- Ngươi có nghe hay không?Túc Bạch vẫn còn đau tim, không muốn nói chuyện nhưng Diệp Lan Chi truy vấn không ngừng, tựa hồ nếu không đáp ứng hắn sẽ cố chấp hỏi tới cùng, đành phải bất đắc dĩ nói:- Ta biết rồi.Lúc này Diệp Lan Chi vừa lòng lộ ra một chút tươi cười mang theo vô hạn ôn nhu.Nhưng Túc Bạch lại không bình tĩnh, trong đầu hệ thống không ngừng kêu lên nhắc nhở:[Cảnh cáo, nhân thiết tan vỡ, xuất hiện điểm nghi vấn, trừ năm điểm giá trị sinh mệnh, sinh mệnh ký chủ còn 45 điểm.]

Thái y rất nhanh đã tới. Dưới áp lức cùng lạnh lẽo của Diệp Lan Chi, hắn cuối cùng cũng bắt xong mạch, run rẩy nói:

- Bệnh tim của công tử tái phát, không có gì trở ngại, chỉ là bệnh này tuy nhất thời sẽ không nguy hiểm tính mạng nhưng lâu dài đối với thân thể cũng không tốt.

Thái y nói xong câu đó dường như cảm nhận được hàn ý cùng sát ý tràn ra từ trên người Diệp Lan Chi thì càng thêm hoảng sợ, hai chân nhũn ra, suýt chút nữa ngã xuống. Hắn cố gắng bình ổn tâm thần, miễn cưỡng nói xong câu kế tiếp:

- Tuy không phải… bệnh gì …nặng nhưng đối với thân thể… cũng không tốt, nếu… lại tái phát thêm vài lần, chỉ sợ… thọ mệnh… sẽ có tổn hại.

- Nói hưu nói vượn!

Diệp Lan Chi tức giận đá thái y ngã ra đất, hai mắt đỏ lên như máu, đáng sợ như sát thần đến từ địa ngục.

Túc Bạch cau mày, kéo ống tay áo Diệp Lan Chi:

- Hắn chỉ nói sự thật, ngươi tức giận làm gì? Nếu không cũng đem ta giết luôn đi cho xong.

- Ngươi không được nói bậy.

Diệp Lan Chi quay đầu lại trừng Túc Bạch, nhìn thấy mặt mũi hắn vẫn còn suy yếu cùng tái nhợt, tức giận cũng tiêu tan vài phần, hòa hoãn xuống dưới làm như sợ chính mình tức giận sẽ làm tổn thương hắn.

- Túc Bạch, cho dù là ngươi cũng không được nói những lời này, bổn vương càng không cho phép ngươi tùy tiện vứt bỏ mạng sống cua mình.

Diệp Lan Chi cúi đầu, ngón tay thon dài v**t v* khuôn mặt tinh xảo, tái nhợt của Túc Bạch nói tiếp:

- Bạch Bạch, cho dù ngươi xuống âm tào địa phủ, bổn vương cũng sẽ xuống đó đem ngươi cướp về cho bằng được, không có mệnh lệnh của bổn vương, ai cũng đừng mơ tưởng mang ngươi đi, chính ngươi cũng không thể, có nghe không?

- Ngươi có nghe hay không?

Túc Bạch vẫn còn đau tim, không muốn nói chuyện nhưng Diệp Lan Chi truy vấn không ngừng, tựa hồ nếu không đáp ứng hắn sẽ cố chấp hỏi tới cùng, đành phải bất đắc dĩ nói:

- Ta biết rồi.

Lúc này Diệp Lan Chi vừa lòng lộ ra một chút tươi cười mang theo vô hạn ôn nhu.

Nhưng Túc Bạch lại không bình tĩnh, trong đầu hệ thống không ngừng kêu lên nhắc nhở:

[Cảnh cáo, nhân thiết tan vỡ, xuất hiện điểm nghi vấn, trừ năm điểm giá trị sinh mệnh, sinh mệnh ký chủ còn 45 điểm.]

Xuyên Qua Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân Phải Làm Sao?Tác giả: Tây Qua MiêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên Không- Phó Lan Chi … em thích anh… Túc Bạch không nghĩ tới bản thân lại xui xẻo như vậy, đem một người đặt ở đầu quả tim mà yêu thầm bốn năm, thực vất vả lấy hết dũng khí đi thổ lộ, lại gặp phải tai bay vạ gió, bị một chiếc xe tải tông trúng, bay thẳng lên trời, xoay nửa vòng trên không chỉ kịp nhìn thấy Phó Lan Chi đang mấp máy gì đó, vẻ mặt khiếp sợ. Ha ha… này chứng tỏ trong lòng hắn cũng có mình đi? Túc Bạch nỗ lực phân tích khẩu hình của Phó Lan Chi, càng xem càng thấy giống như đang nói thích hắn. Nếu là thích hắn, hắn lại ngỏm mất rồi, cái bẫy này cũng quá ác đi, bản thân phải vất vả yêu thầm bốn năm, thật vất vả mới tu thành chính quả lại không thể hưởng. - Đau không? - Túc Bạch, ngươi đừng nghĩ đến chuyện bỏ rơi ta. Đời này ngươi chỉ có thể là của ta, cho dù chết cũng phải chết bên cạnh ta, táng cùng ta! Âm thanh khàn khàn trầm thấp của nam nhân quanh quẩn bên tai, mang theo lạnh lẽo thấm vào tận xương cốt. Túc Bạch cũng không biết đã trải qua bao lâu mới có thể tỉnh lại từ trong… Thái y rất nhanh đã tới. Dưới áp lức cùng lạnh lẽo của Diệp Lan Chi, hắn cuối cùng cũng bắt xong mạch, run rẩy nói:- Bệnh tim của công tử tái phát, không có gì trở ngại, chỉ là bệnh này tuy nhất thời sẽ không nguy hiểm tính mạng nhưng lâu dài đối với thân thể cũng không tốt.Thái y nói xong câu đó dường như cảm nhận được hàn ý cùng sát ý tràn ra từ trên người Diệp Lan Chi thì càng thêm hoảng sợ, hai chân nhũn ra, suýt chút nữa ngã xuống. Hắn cố gắng bình ổn tâm thần, miễn cưỡng nói xong câu kế tiếp:- Tuy không phải… bệnh gì …nặng nhưng đối với thân thể… cũng không tốt, nếu… lại tái phát thêm vài lần, chỉ sợ… thọ mệnh… sẽ có tổn hại.- Nói hưu nói vượn!Diệp Lan Chi tức giận đá thái y ngã ra đất, hai mắt đỏ lên như máu, đáng sợ như sát thần đến từ địa ngục.Túc Bạch cau mày, kéo ống tay áo Diệp Lan Chi:- Hắn chỉ nói sự thật, ngươi tức giận làm gì? Nếu không cũng đem ta giết luôn đi cho xong.- Ngươi không được nói bậy.Diệp Lan Chi quay đầu lại trừng Túc Bạch, nhìn thấy mặt mũi hắn vẫn còn suy yếu cùng tái nhợt, tức giận cũng tiêu tan vài phần, hòa hoãn xuống dưới làm như sợ chính mình tức giận sẽ làm tổn thương hắn.- Túc Bạch, cho dù là ngươi cũng không được nói những lời này, bổn vương càng không cho phép ngươi tùy tiện vứt bỏ mạng sống cua mình.Diệp Lan Chi cúi đầu, ngón tay thon dài v**t v* khuôn mặt tinh xảo, tái nhợt của Túc Bạch nói tiếp:- Bạch Bạch, cho dù ngươi xuống âm tào địa phủ, bổn vương cũng sẽ xuống đó đem ngươi cướp về cho bằng được, không có mệnh lệnh của bổn vương, ai cũng đừng mơ tưởng mang ngươi đi, chính ngươi cũng không thể, có nghe không?- Ngươi có nghe hay không?Túc Bạch vẫn còn đau tim, không muốn nói chuyện nhưng Diệp Lan Chi truy vấn không ngừng, tựa hồ nếu không đáp ứng hắn sẽ cố chấp hỏi tới cùng, đành phải bất đắc dĩ nói:- Ta biết rồi.Lúc này Diệp Lan Chi vừa lòng lộ ra một chút tươi cười mang theo vô hạn ôn nhu.Nhưng Túc Bạch lại không bình tĩnh, trong đầu hệ thống không ngừng kêu lên nhắc nhở:[Cảnh cáo, nhân thiết tan vỡ, xuất hiện điểm nghi vấn, trừ năm điểm giá trị sinh mệnh, sinh mệnh ký chủ còn 45 điểm.]

Chương 4