Bạn thân của tôi đã tự sát vì bị bắt nạt học đường. “Di ảnh của Đoạn Ninh Ninh chụp trông đúng là lẳng lơ thật đấy.” “Muốn xuống âm phủ câu được cậu ấm nhà giàu à? Dù sao lúc còn sống cũng đâu có làm được.” Những người bạn học đến viếng vẫn cứ cười nói vui vẻ như chẳng có chuyện gì, coi nhà tang lễ như công viên giải trí. Bỗng nhiên, điện thoại tôi rung lên liên tục. Không chỉ tôi, tất cả mọi người đều nhận được cùng một tin nhắn. “Ở đây không ai mặc đồ đỏ. Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ. Cũng đừng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ.” “Đừng quay đầu lại ở bậc thang thứ mười bốn. Nhất là khi có người phía sau gọi tên bạn.” “Lò hỏa táng là một nơi tốt, nhưng mỗi lần sử dụng đừng quá hai phút.” “Phòng nghỉ khá an toàn, nhưng mỗi lần chỉ được tối đa sáu người vào. Quá số lượng, tính an toàn sẽ mất hiệu lực.” “Hệ thống giám sát trong nhà tang lễ không thể tin được! Không thể tin được! Không thể tin được!” “Cái quái gì thế này!” “Nhảm nhí, ai đang giở trò ma quỷ vậy?” “Đùa à? Ai rảnh mà ở đây,…

Chương 9: Chương 9

Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang LễTác giả: Hải Miên Tiểu Khố XàTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịBạn thân của tôi đã tự sát vì bị bắt nạt học đường. “Di ảnh của Đoạn Ninh Ninh chụp trông đúng là lẳng lơ thật đấy.” “Muốn xuống âm phủ câu được cậu ấm nhà giàu à? Dù sao lúc còn sống cũng đâu có làm được.” Những người bạn học đến viếng vẫn cứ cười nói vui vẻ như chẳng có chuyện gì, coi nhà tang lễ như công viên giải trí. Bỗng nhiên, điện thoại tôi rung lên liên tục. Không chỉ tôi, tất cả mọi người đều nhận được cùng một tin nhắn. “Ở đây không ai mặc đồ đỏ. Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ. Cũng đừng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ.” “Đừng quay đầu lại ở bậc thang thứ mười bốn. Nhất là khi có người phía sau gọi tên bạn.” “Lò hỏa táng là một nơi tốt, nhưng mỗi lần sử dụng đừng quá hai phút.” “Phòng nghỉ khá an toàn, nhưng mỗi lần chỉ được tối đa sáu người vào. Quá số lượng, tính an toàn sẽ mất hiệu lực.” “Hệ thống giám sát trong nhà tang lễ không thể tin được! Không thể tin được! Không thể tin được!” “Cái quái gì thế này!” “Nhảm nhí, ai đang giở trò ma quỷ vậy?” “Đùa à? Ai rảnh mà ở đây,… Âm thanh đó, như tiếng Phật ban xuống từ trên trời.Khi các xác c.h.ế.t nhận được mệnh lệnh thống nhất và rời đi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.Nhưng không ai còn đủ dũng khí để nhìn về phía lò hỏa táng nữa. Mọi người như có sự ăn ý ngầm, cùng tránh né mọi chủ đề liên quan đến Đường Kiều Kiều — giống như cô ấy chưa từng tồn tại.Trước khi đi vệ sinh, tôi nhắc mấy cô gái đi cùng nhớ kỹ các quy tắc:“Không được vào buồng vệ sinh cuối cùng!”“Khi đang trong nhà vệ sinh, nếu có ai gọi tên bạn, tuyệt đối không được trả lời.”“Nhưng nếu có ai gõ cửa 3 lần, bất kể bạn đang ở đâu, hãy mời họ vào — trong nhà vệ sinh, cũng cần có phép lịch sự cơ bản.”Đèn trong nhà vệ sinh bị trục trặc, lúc sáng lúc tắt, khiến người ta bất an. Để bớt sợ, chúng tôi cố gắng trò chuyện cho đỡ căng thẳng.“Mấy cậu giải quyết xong rồi thì đừng ra trước nha, vào chung thì ra chung đó.”“Tớ đang đi nặng đấy, không ngại thối thì cứ chờ đi ha.”“A, Đồng Đồng, cậu mang khăn giấy không? Cho tớ xin miếng!”Lúc tôi gần xong thì cô bạn ở buồng bên nhỏ giọng hỏi tôi.Tôi phản xạ theo thói quen, đáp lại: “Có nè!”Rồi tôi luồn khăn giấy qua khe cửa đưa sang buồng bên cạnh.Ai ngờ bạn bên trái giật mình kêu lên:Vịt Bay Lạc Bầy“Cậu làm gì vậy? Tớ có xin giấy đâu!”Lập tức, toàn thân tôi dựng hết tóc gáy.Một cơn lạnh buốt tràn qua khắp người, khiến tôi không thốt nên lời.Vậy… là ai xin giấy?Tôi vừa trả lời ai vậy?Buồng tôi chọn là buồng áp chót. Bên trái tôi là Giang Văn Nhã, lớp phó học tập.Buồng bên phải… vốn dĩ không nên có ai cả.Tiếng nói đó cứng đờ, méo mó, mỗi từ như bị kéo dài ra một cách rùng rợn, vừa như than khóc, vừa như van xin.“Đồng Đồng… mau đưa giấy cho tớ… máu… tớ chảy nhiều m.á.u quá rồi…”

Âm thanh đó, như tiếng Phật ban xuống từ trên trời.

Khi các xác c.h.ế.t nhận được mệnh lệnh thống nhất và rời đi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không ai còn đủ dũng khí để nhìn về phía lò hỏa táng nữa. 

Mọi người như có sự ăn ý ngầm, cùng tránh né mọi chủ đề liên quan đến Đường Kiều Kiều — giống như cô ấy chưa từng tồn tại.

Trước khi đi vệ sinh, tôi nhắc mấy cô gái đi cùng nhớ kỹ các quy tắc:

“Không được vào buồng vệ sinh cuối cùng!”

“Khi đang trong nhà vệ sinh, nếu có ai gọi tên bạn, tuyệt đối không được trả lời.”

“Nhưng nếu có ai gõ cửa 3 lần, bất kể bạn đang ở đâu, hãy mời họ vào — trong nhà vệ sinh, cũng cần có phép lịch sự cơ bản.”

Đèn trong nhà vệ sinh bị trục trặc, lúc sáng lúc tắt, khiến người ta bất an. Để bớt sợ, chúng tôi cố gắng trò chuyện cho đỡ căng thẳng.

“Mấy cậu giải quyết xong rồi thì đừng ra trước nha, vào chung thì ra chung đó.”

“Tớ đang đi nặng đấy, không ngại thối thì cứ chờ đi ha.”

“A, Đồng Đồng, cậu mang khăn giấy không? Cho tớ xin miếng!”

Lúc tôi gần xong thì cô bạn ở buồng bên nhỏ giọng hỏi tôi.

Tôi phản xạ theo thói quen, đáp lại: “Có nè!”

Rồi tôi luồn khăn giấy qua khe cửa đưa sang buồng bên cạnh.

Ai ngờ bạn bên trái giật mình kêu lên:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Cậu làm gì vậy? Tớ có xin giấy đâu!”

Lập tức, toàn thân tôi dựng hết tóc gáy.

Một cơn lạnh buốt tràn qua khắp người, khiến tôi không thốt nên lời.

Vậy… là ai xin giấy?

Tôi vừa trả lời ai vậy?

Buồng tôi chọn là buồng áp chót. Bên trái tôi là Giang Văn Nhã, lớp phó học tập.

Buồng bên phải… vốn dĩ không nên có ai cả.

Tiếng nói đó cứng đờ, méo mó, mỗi từ như bị kéo dài ra một cách rùng rợn, vừa như than khóc, vừa như van xin.

“Đồng Đồng… mau đưa giấy cho tớ… máu… tớ chảy nhiều m.á.u quá rồi…”

Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang LễTác giả: Hải Miên Tiểu Khố XàTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịBạn thân của tôi đã tự sát vì bị bắt nạt học đường. “Di ảnh của Đoạn Ninh Ninh chụp trông đúng là lẳng lơ thật đấy.” “Muốn xuống âm phủ câu được cậu ấm nhà giàu à? Dù sao lúc còn sống cũng đâu có làm được.” Những người bạn học đến viếng vẫn cứ cười nói vui vẻ như chẳng có chuyện gì, coi nhà tang lễ như công viên giải trí. Bỗng nhiên, điện thoại tôi rung lên liên tục. Không chỉ tôi, tất cả mọi người đều nhận được cùng một tin nhắn. “Ở đây không ai mặc đồ đỏ. Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ. Cũng đừng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ.” “Đừng quay đầu lại ở bậc thang thứ mười bốn. Nhất là khi có người phía sau gọi tên bạn.” “Lò hỏa táng là một nơi tốt, nhưng mỗi lần sử dụng đừng quá hai phút.” “Phòng nghỉ khá an toàn, nhưng mỗi lần chỉ được tối đa sáu người vào. Quá số lượng, tính an toàn sẽ mất hiệu lực.” “Hệ thống giám sát trong nhà tang lễ không thể tin được! Không thể tin được! Không thể tin được!” “Cái quái gì thế này!” “Nhảm nhí, ai đang giở trò ma quỷ vậy?” “Đùa à? Ai rảnh mà ở đây,… Âm thanh đó, như tiếng Phật ban xuống từ trên trời.Khi các xác c.h.ế.t nhận được mệnh lệnh thống nhất và rời đi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.Nhưng không ai còn đủ dũng khí để nhìn về phía lò hỏa táng nữa. Mọi người như có sự ăn ý ngầm, cùng tránh né mọi chủ đề liên quan đến Đường Kiều Kiều — giống như cô ấy chưa từng tồn tại.Trước khi đi vệ sinh, tôi nhắc mấy cô gái đi cùng nhớ kỹ các quy tắc:“Không được vào buồng vệ sinh cuối cùng!”“Khi đang trong nhà vệ sinh, nếu có ai gọi tên bạn, tuyệt đối không được trả lời.”“Nhưng nếu có ai gõ cửa 3 lần, bất kể bạn đang ở đâu, hãy mời họ vào — trong nhà vệ sinh, cũng cần có phép lịch sự cơ bản.”Đèn trong nhà vệ sinh bị trục trặc, lúc sáng lúc tắt, khiến người ta bất an. Để bớt sợ, chúng tôi cố gắng trò chuyện cho đỡ căng thẳng.“Mấy cậu giải quyết xong rồi thì đừng ra trước nha, vào chung thì ra chung đó.”“Tớ đang đi nặng đấy, không ngại thối thì cứ chờ đi ha.”“A, Đồng Đồng, cậu mang khăn giấy không? Cho tớ xin miếng!”Lúc tôi gần xong thì cô bạn ở buồng bên nhỏ giọng hỏi tôi.Tôi phản xạ theo thói quen, đáp lại: “Có nè!”Rồi tôi luồn khăn giấy qua khe cửa đưa sang buồng bên cạnh.Ai ngờ bạn bên trái giật mình kêu lên:Vịt Bay Lạc Bầy“Cậu làm gì vậy? Tớ có xin giấy đâu!”Lập tức, toàn thân tôi dựng hết tóc gáy.Một cơn lạnh buốt tràn qua khắp người, khiến tôi không thốt nên lời.Vậy… là ai xin giấy?Tôi vừa trả lời ai vậy?Buồng tôi chọn là buồng áp chót. Bên trái tôi là Giang Văn Nhã, lớp phó học tập.Buồng bên phải… vốn dĩ không nên có ai cả.Tiếng nói đó cứng đờ, méo mó, mỗi từ như bị kéo dài ra một cách rùng rợn, vừa như than khóc, vừa như van xin.“Đồng Đồng… mau đưa giấy cho tớ… máu… tớ chảy nhiều m.á.u quá rồi…”

Chương 9: Chương 9