Bạn thân của tôi đã tự sát vì bị bắt nạt học đường. “Di ảnh của Đoạn Ninh Ninh chụp trông đúng là lẳng lơ thật đấy.” “Muốn xuống âm phủ câu được cậu ấm nhà giàu à? Dù sao lúc còn sống cũng đâu có làm được.” Những người bạn học đến viếng vẫn cứ cười nói vui vẻ như chẳng có chuyện gì, coi nhà tang lễ như công viên giải trí. Bỗng nhiên, điện thoại tôi rung lên liên tục. Không chỉ tôi, tất cả mọi người đều nhận được cùng một tin nhắn. “Ở đây không ai mặc đồ đỏ. Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ. Cũng đừng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ.” “Đừng quay đầu lại ở bậc thang thứ mười bốn. Nhất là khi có người phía sau gọi tên bạn.” “Lò hỏa táng là một nơi tốt, nhưng mỗi lần sử dụng đừng quá hai phút.” “Phòng nghỉ khá an toàn, nhưng mỗi lần chỉ được tối đa sáu người vào. Quá số lượng, tính an toàn sẽ mất hiệu lực.” “Hệ thống giám sát trong nhà tang lễ không thể tin được! Không thể tin được! Không thể tin được!” “Cái quái gì thế này!” “Nhảm nhí, ai đang giở trò ma quỷ vậy?” “Đùa à? Ai rảnh mà ở đây,…
Chương 18: Chương 18
Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang LễTác giả: Hải Miên Tiểu Khố XàTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịBạn thân của tôi đã tự sát vì bị bắt nạt học đường. “Di ảnh của Đoạn Ninh Ninh chụp trông đúng là lẳng lơ thật đấy.” “Muốn xuống âm phủ câu được cậu ấm nhà giàu à? Dù sao lúc còn sống cũng đâu có làm được.” Những người bạn học đến viếng vẫn cứ cười nói vui vẻ như chẳng có chuyện gì, coi nhà tang lễ như công viên giải trí. Bỗng nhiên, điện thoại tôi rung lên liên tục. Không chỉ tôi, tất cả mọi người đều nhận được cùng một tin nhắn. “Ở đây không ai mặc đồ đỏ. Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ. Cũng đừng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ.” “Đừng quay đầu lại ở bậc thang thứ mười bốn. Nhất là khi có người phía sau gọi tên bạn.” “Lò hỏa táng là một nơi tốt, nhưng mỗi lần sử dụng đừng quá hai phút.” “Phòng nghỉ khá an toàn, nhưng mỗi lần chỉ được tối đa sáu người vào. Quá số lượng, tính an toàn sẽ mất hiệu lực.” “Hệ thống giám sát trong nhà tang lễ không thể tin được! Không thể tin được! Không thể tin được!” “Cái quái gì thế này!” “Nhảm nhí, ai đang giở trò ma quỷ vậy?” “Đùa à? Ai rảnh mà ở đây,… Ngón tay? Cô ấy muốn… ngón tay?!Tiêu Thần sững người. Tôi đứng nghiêng phía sau anh ấy, không nhìn rõ được nét mặt lúc này.“Khi người c.h.ế.t đưa ra yêu cầu, nhất định phải đồng ý. Nếu không, hậu quả tự chịu.”Mồ hôi lạnh túa ra khắp lưng tôi, tôi khẽ hỏi:“Lớp trưởng… cậu thật sự muốn đưa à? Trong quy tắc cũng đâu nói rõ hậu quả là gì…”“Hậu quả tự chịu” — là một câu nói mở, không có định nghĩa rõ ràng.Vịt Bay Lạc BầyTôi cho rằng… có thể còn đường xoay chuyển.Nhưng đề nghị của tôi lập tức bị ba bạn học phía sau bác bỏ.“Quá mạo hiểm! Cậu không thể lấy mạng bọn tôi ra đánh cược được!”Bọn họ sợ bị liên lụy, liên tục giục:“Mau đưa đi! Còn hơn để tất cả chúng ta chết!”Mùi xác thối trên người Đoạn Ninh Ninh lan khắp không gian chật hẹp, trên đỉnh đầu, nắp thang máy cũng vang lên những tiếng gõ quái dị.Tôi đã quá quen với âm thanh đó — tiếng gõ của xác chết.Khi chưa g.i.ế.c đủ ba người để hồi sinh, các khớp xương của xác c.h.ế.t đều cứng đờ — có nghĩa là, chúng tôi đã bị bao vây rồi.Tiêu Thần rút ra một con d.a.o nhỏ, tôi nghe thấy cậu ấy hít một hơi thật sâu, rồi nhắm mắt, cắt mạnh xuống ngón út!Tiêu Thần đau đến mức phải gập người xuống, âm thanh r*n r* đè nén khiến tôi lạnh cả môi, run bần bật.Mọi người vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì Đoạn Ninh Ninh chẳng thèm liếc nhìn ngón tay đó.Cô quay đầu, tiến về phía bạn học khác — Trương Lan.Lần này, cô ấy muốn là:“Đưa cho tôi… trái tim của cậu.”
Ngón tay? Cô ấy muốn… ngón tay?!
Tiêu Thần sững người. Tôi đứng nghiêng phía sau anh ấy, không nhìn rõ được nét mặt lúc này.
“Khi người c.h.ế.t đưa ra yêu cầu, nhất định phải đồng ý. Nếu không, hậu quả tự chịu.”
Mồ hôi lạnh túa ra khắp lưng tôi, tôi khẽ hỏi:
“Lớp trưởng… cậu thật sự muốn đưa à? Trong quy tắc cũng đâu nói rõ hậu quả là gì…”
“Hậu quả tự chịu” — là một câu nói mở, không có định nghĩa rõ ràng.
Vịt Bay Lạc Bầy
Tôi cho rằng… có thể còn đường xoay chuyển.
Nhưng đề nghị của tôi lập tức bị ba bạn học phía sau bác bỏ.
“Quá mạo hiểm! Cậu không thể lấy mạng bọn tôi ra đánh cược được!”
Bọn họ sợ bị liên lụy, liên tục giục:
“Mau đưa đi! Còn hơn để tất cả chúng ta chết!”
Mùi xác thối trên người Đoạn Ninh Ninh lan khắp không gian chật hẹp, trên đỉnh đầu, nắp thang máy cũng vang lên những tiếng gõ quái dị.
Tôi đã quá quen với âm thanh đó — tiếng gõ của xác chết.
Khi chưa g.i.ế.c đủ ba người để hồi sinh, các khớp xương của xác c.h.ế.t đều cứng đờ — có nghĩa là, chúng tôi đã bị bao vây rồi.
Tiêu Thần rút ra một con d.a.o nhỏ, tôi nghe thấy cậu ấy hít một hơi thật sâu, rồi nhắm mắt, cắt mạnh xuống ngón út!
Tiêu Thần đau đến mức phải gập người xuống, âm thanh r*n r* đè nén khiến tôi lạnh cả môi, run bần bật.
Mọi người vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì Đoạn Ninh Ninh chẳng thèm liếc nhìn ngón tay đó.
Cô quay đầu, tiến về phía bạn học khác — Trương Lan.
Lần này, cô ấy muốn là:
“Đưa cho tôi… trái tim của cậu.”
Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang LễTác giả: Hải Miên Tiểu Khố XàTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịBạn thân của tôi đã tự sát vì bị bắt nạt học đường. “Di ảnh của Đoạn Ninh Ninh chụp trông đúng là lẳng lơ thật đấy.” “Muốn xuống âm phủ câu được cậu ấm nhà giàu à? Dù sao lúc còn sống cũng đâu có làm được.” Những người bạn học đến viếng vẫn cứ cười nói vui vẻ như chẳng có chuyện gì, coi nhà tang lễ như công viên giải trí. Bỗng nhiên, điện thoại tôi rung lên liên tục. Không chỉ tôi, tất cả mọi người đều nhận được cùng một tin nhắn. “Ở đây không ai mặc đồ đỏ. Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ. Cũng đừng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ.” “Đừng quay đầu lại ở bậc thang thứ mười bốn. Nhất là khi có người phía sau gọi tên bạn.” “Lò hỏa táng là một nơi tốt, nhưng mỗi lần sử dụng đừng quá hai phút.” “Phòng nghỉ khá an toàn, nhưng mỗi lần chỉ được tối đa sáu người vào. Quá số lượng, tính an toàn sẽ mất hiệu lực.” “Hệ thống giám sát trong nhà tang lễ không thể tin được! Không thể tin được! Không thể tin được!” “Cái quái gì thế này!” “Nhảm nhí, ai đang giở trò ma quỷ vậy?” “Đùa à? Ai rảnh mà ở đây,… Ngón tay? Cô ấy muốn… ngón tay?!Tiêu Thần sững người. Tôi đứng nghiêng phía sau anh ấy, không nhìn rõ được nét mặt lúc này.“Khi người c.h.ế.t đưa ra yêu cầu, nhất định phải đồng ý. Nếu không, hậu quả tự chịu.”Mồ hôi lạnh túa ra khắp lưng tôi, tôi khẽ hỏi:“Lớp trưởng… cậu thật sự muốn đưa à? Trong quy tắc cũng đâu nói rõ hậu quả là gì…”“Hậu quả tự chịu” — là một câu nói mở, không có định nghĩa rõ ràng.Vịt Bay Lạc BầyTôi cho rằng… có thể còn đường xoay chuyển.Nhưng đề nghị của tôi lập tức bị ba bạn học phía sau bác bỏ.“Quá mạo hiểm! Cậu không thể lấy mạng bọn tôi ra đánh cược được!”Bọn họ sợ bị liên lụy, liên tục giục:“Mau đưa đi! Còn hơn để tất cả chúng ta chết!”Mùi xác thối trên người Đoạn Ninh Ninh lan khắp không gian chật hẹp, trên đỉnh đầu, nắp thang máy cũng vang lên những tiếng gõ quái dị.Tôi đã quá quen với âm thanh đó — tiếng gõ của xác chết.Khi chưa g.i.ế.c đủ ba người để hồi sinh, các khớp xương của xác c.h.ế.t đều cứng đờ — có nghĩa là, chúng tôi đã bị bao vây rồi.Tiêu Thần rút ra một con d.a.o nhỏ, tôi nghe thấy cậu ấy hít một hơi thật sâu, rồi nhắm mắt, cắt mạnh xuống ngón út!Tiêu Thần đau đến mức phải gập người xuống, âm thanh r*n r* đè nén khiến tôi lạnh cả môi, run bần bật.Mọi người vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì Đoạn Ninh Ninh chẳng thèm liếc nhìn ngón tay đó.Cô quay đầu, tiến về phía bạn học khác — Trương Lan.Lần này, cô ấy muốn là:“Đưa cho tôi… trái tim của cậu.”