Bạn thân của tôi đã tự sát vì bị bắt nạt học đường. “Di ảnh của Đoạn Ninh Ninh chụp trông đúng là lẳng lơ thật đấy.” “Muốn xuống âm phủ câu được cậu ấm nhà giàu à? Dù sao lúc còn sống cũng đâu có làm được.” Những người bạn học đến viếng vẫn cứ cười nói vui vẻ như chẳng có chuyện gì, coi nhà tang lễ như công viên giải trí. Bỗng nhiên, điện thoại tôi rung lên liên tục. Không chỉ tôi, tất cả mọi người đều nhận được cùng một tin nhắn. “Ở đây không ai mặc đồ đỏ. Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ. Cũng đừng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ.” “Đừng quay đầu lại ở bậc thang thứ mười bốn. Nhất là khi có người phía sau gọi tên bạn.” “Lò hỏa táng là một nơi tốt, nhưng mỗi lần sử dụng đừng quá hai phút.” “Phòng nghỉ khá an toàn, nhưng mỗi lần chỉ được tối đa sáu người vào. Quá số lượng, tính an toàn sẽ mất hiệu lực.” “Hệ thống giám sát trong nhà tang lễ không thể tin được! Không thể tin được! Không thể tin được!” “Cái quái gì thế này!” “Nhảm nhí, ai đang giở trò ma quỷ vậy?” “Đùa à? Ai rảnh mà ở đây,…

Chương 22: Chương 22

Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang LễTác giả: Hải Miên Tiểu Khố XàTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịBạn thân của tôi đã tự sát vì bị bắt nạt học đường. “Di ảnh của Đoạn Ninh Ninh chụp trông đúng là lẳng lơ thật đấy.” “Muốn xuống âm phủ câu được cậu ấm nhà giàu à? Dù sao lúc còn sống cũng đâu có làm được.” Những người bạn học đến viếng vẫn cứ cười nói vui vẻ như chẳng có chuyện gì, coi nhà tang lễ như công viên giải trí. Bỗng nhiên, điện thoại tôi rung lên liên tục. Không chỉ tôi, tất cả mọi người đều nhận được cùng một tin nhắn. “Ở đây không ai mặc đồ đỏ. Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ. Cũng đừng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ.” “Đừng quay đầu lại ở bậc thang thứ mười bốn. Nhất là khi có người phía sau gọi tên bạn.” “Lò hỏa táng là một nơi tốt, nhưng mỗi lần sử dụng đừng quá hai phút.” “Phòng nghỉ khá an toàn, nhưng mỗi lần chỉ được tối đa sáu người vào. Quá số lượng, tính an toàn sẽ mất hiệu lực.” “Hệ thống giám sát trong nhà tang lễ không thể tin được! Không thể tin được! Không thể tin được!” “Cái quái gì thế này!” “Nhảm nhí, ai đang giở trò ma quỷ vậy?” “Đùa à? Ai rảnh mà ở đây,… Đùa cái gì vậy chứ? Chẳng lẽ Bạch Thiên Lăng đang vu oan cho người khác?Tôi đã sát cánh chiến đấu cùng Tiêu Thần suốt cả chặng đường, cậu ấy bình thường hay không, chẳng lẽ tôi lại không biết?Nhưng… khoan đã.Tôi bỗng chốc nhớ ra một chuyện.Hôm nay tôi là người thứ hai đến nhà tang lễ. Người đầu tiên đến — chính là Tiêu Thần.Nhưng rõ ràng cậu ta đã không quay lại trường suốt mấy ngày rồi, vậy thì cậu ấy “biến mất” từ lúc nào?Vịt Bay Lạc BầyHình như chính là sau khi Đoàn Ninh Ninh gặp chuyện…Trong đầu tôi rối như tơ vò, chút tình cảm mơ hồ khiến tôi theo phản xạ mà im lặng.Nhưng lỡ như… lỡ như chuyện đó là thật…May mà lúc này mọi sự chú ý vẫn đổ dồn về phía Bạch Thiên Lăng. Tôi lặng lẽ đứng dậy, lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh.Theo luật: Người c.h.ế.t sẽ không xuất hiện trong gương.Vậy người c.h.ế.t được hồi sinh, có bị chi phối bởi luật này không?Làm ơn đừng là thật… Ngực tôi như nghẹn lại, lo sợ không thôi, chỉ mong tất cả chỉ là tưởng tượng.Nhưng khi tôi phóng to bức ảnh, cả người tôi c.h.ế.t lặng tại chỗ.Trong ảnh, mọi người đều có mặt — duy chỉ thiếu Tiêu Thần!Đúng lúc đó, khóe miệng Tiêu Thần nhếch lên một nụ cười quỷ dị.Cậu ta đứng dậy, bước thẳng về phía Bạch Thiên Lăng. Trong đầu tôi vang lên tiếng sấm, tôi dốc hết sức bình sinh gào lên:“Chạy mau! Tiêu Thần là người c.h.ế.t sống lại!”Nhưng… quá muộn rồi.Tiêu Thần đã rút dao, đ.â.m lén từ sau lưng Bạch Thiên Lăng.“Cậu nói đúng — tôi thích Đoàn Ninh Ninh.”Cảnh tàn sát đột ngột khiến tất cả đều sợ đến ngây người.Lúc này tôi mới nhận ra — dưới ánh đèn huỳnh quang, đôi mắt của Tiêu Thần không có chút ánh sáng nào.Thì ra, vào ngày Ninh Ninh xảy ra chuyện, cậu ấy bị tai nạn xe trên đường đến bệnh viện.“Tôi từng tỏ tình với Ninh Ninh, nhưng cô ấy từ chối. Cô ấy nói chúng ta đều xuất thân nghèo khó, nếu bên nhau sẽ trở thành cái gai trong mắt mọi người. Cô ấy khuyên tôi nên nghĩ cho toàn cục, vì chúng ta thật sự không thể chống lại các người.”Ánh mắt lạnh như băng của cậu ta lướt qua từng người một.“Cô ấy nói rất nhẹ nhàng, rằng chỉ cần ráng thêm nửa năm nữa là tốt nghiệp, đợi đến khi chúng ta có công việc ổn định, có năng lực kinh tế, thì mọi chuyện sẽ tốt hơn.”“Cô ấy chưa bao giờ kể chi tiết với tôi, rốt cuộc đã trải qua những gì.”Tiêu Thần cố tình tránh những chỗ chí mạng của Bạch Thiên Lăng — cậu muốn từ từ tra tấn, từ từ ép hỏi.“Rốt cuộc các người… đã làm gì với Ninh Ninh, khiến cô ấy phải tự sát?”

Đùa cái gì vậy chứ? Chẳng lẽ Bạch Thiên Lăng đang vu oan cho người khác?

Tôi đã sát cánh chiến đấu cùng Tiêu Thần suốt cả chặng đường, cậu ấy bình thường hay không, chẳng lẽ tôi lại không biết?

Nhưng… khoan đã.

Tôi bỗng chốc nhớ ra một chuyện.

Hôm nay tôi là người thứ hai đến nhà tang lễ. Người đầu tiên đến — chính là Tiêu Thần.

Nhưng rõ ràng cậu ta đã không quay lại trường suốt mấy ngày rồi, vậy thì cậu ấy “biến mất” từ lúc nào?

Vịt Bay Lạc Bầy

Hình như chính là sau khi Đoàn Ninh Ninh gặp chuyện…

Trong đầu tôi rối như tơ vò, chút tình cảm mơ hồ khiến tôi theo phản xạ mà im lặng.

Nhưng lỡ như… lỡ như chuyện đó là thật…

May mà lúc này mọi sự chú ý vẫn đổ dồn về phía Bạch Thiên Lăng. 

Tôi lặng lẽ đứng dậy, lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh.

Theo luật: Người c.h.ế.t sẽ không xuất hiện trong gương.

Vậy người c.h.ế.t được hồi sinh, có bị chi phối bởi luật này không?

Làm ơn đừng là thật… Ngực tôi như nghẹn lại, lo sợ không thôi, chỉ mong tất cả chỉ là tưởng tượng.

Nhưng khi tôi phóng to bức ảnh, cả người tôi c.h.ế.t lặng tại chỗ.

Trong ảnh, mọi người đều có mặt — duy chỉ thiếu Tiêu Thần!

Đúng lúc đó, khóe miệng Tiêu Thần nhếch lên một nụ cười quỷ dị.

Cậu ta đứng dậy, bước thẳng về phía Bạch Thiên Lăng. 

Trong đầu tôi vang lên tiếng sấm, tôi dốc hết sức bình sinh gào lên:

“Chạy mau! Tiêu Thần là người c.h.ế.t sống lại!”

Nhưng… quá muộn rồi.

Tiêu Thần đã rút dao, đ.â.m lén từ sau lưng Bạch Thiên Lăng.

“Cậu nói đúng — tôi thích Đoàn Ninh Ninh.”

Cảnh tàn sát đột ngột khiến tất cả đều sợ đến ngây người.

Lúc này tôi mới nhận ra — dưới ánh đèn huỳnh quang, đôi mắt của Tiêu Thần không có chút ánh sáng nào.

Thì ra, vào ngày Ninh Ninh xảy ra chuyện, cậu ấy bị tai nạn xe trên đường đến bệnh viện.

“Tôi từng tỏ tình với Ninh Ninh, nhưng cô ấy từ chối. Cô ấy nói chúng ta đều xuất thân nghèo khó, nếu bên nhau sẽ trở thành cái gai trong mắt mọi người. Cô ấy khuyên tôi nên nghĩ cho toàn cục, vì chúng ta thật sự không thể chống lại các người.”

Ánh mắt lạnh như băng của cậu ta lướt qua từng người một.

“Cô ấy nói rất nhẹ nhàng, rằng chỉ cần ráng thêm nửa năm nữa là tốt nghiệp, đợi đến khi chúng ta có công việc ổn định, có năng lực kinh tế, thì mọi chuyện sẽ tốt hơn.”

“Cô ấy chưa bao giờ kể chi tiết với tôi, rốt cuộc đã trải qua những gì.”

Tiêu Thần cố tình tránh những chỗ chí mạng của Bạch Thiên Lăng — cậu muốn từ từ tra tấn, từ từ ép hỏi.

“Rốt cuộc các người… đã làm gì với Ninh Ninh, khiến cô ấy phải tự sát?”

Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang LễTác giả: Hải Miên Tiểu Khố XàTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịBạn thân của tôi đã tự sát vì bị bắt nạt học đường. “Di ảnh của Đoạn Ninh Ninh chụp trông đúng là lẳng lơ thật đấy.” “Muốn xuống âm phủ câu được cậu ấm nhà giàu à? Dù sao lúc còn sống cũng đâu có làm được.” Những người bạn học đến viếng vẫn cứ cười nói vui vẻ như chẳng có chuyện gì, coi nhà tang lễ như công viên giải trí. Bỗng nhiên, điện thoại tôi rung lên liên tục. Không chỉ tôi, tất cả mọi người đều nhận được cùng một tin nhắn. “Ở đây không ai mặc đồ đỏ. Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ. Cũng đừng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ.” “Đừng quay đầu lại ở bậc thang thứ mười bốn. Nhất là khi có người phía sau gọi tên bạn.” “Lò hỏa táng là một nơi tốt, nhưng mỗi lần sử dụng đừng quá hai phút.” “Phòng nghỉ khá an toàn, nhưng mỗi lần chỉ được tối đa sáu người vào. Quá số lượng, tính an toàn sẽ mất hiệu lực.” “Hệ thống giám sát trong nhà tang lễ không thể tin được! Không thể tin được! Không thể tin được!” “Cái quái gì thế này!” “Nhảm nhí, ai đang giở trò ma quỷ vậy?” “Đùa à? Ai rảnh mà ở đây,… Đùa cái gì vậy chứ? Chẳng lẽ Bạch Thiên Lăng đang vu oan cho người khác?Tôi đã sát cánh chiến đấu cùng Tiêu Thần suốt cả chặng đường, cậu ấy bình thường hay không, chẳng lẽ tôi lại không biết?Nhưng… khoan đã.Tôi bỗng chốc nhớ ra một chuyện.Hôm nay tôi là người thứ hai đến nhà tang lễ. Người đầu tiên đến — chính là Tiêu Thần.Nhưng rõ ràng cậu ta đã không quay lại trường suốt mấy ngày rồi, vậy thì cậu ấy “biến mất” từ lúc nào?Vịt Bay Lạc BầyHình như chính là sau khi Đoàn Ninh Ninh gặp chuyện…Trong đầu tôi rối như tơ vò, chút tình cảm mơ hồ khiến tôi theo phản xạ mà im lặng.Nhưng lỡ như… lỡ như chuyện đó là thật…May mà lúc này mọi sự chú ý vẫn đổ dồn về phía Bạch Thiên Lăng. Tôi lặng lẽ đứng dậy, lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh.Theo luật: Người c.h.ế.t sẽ không xuất hiện trong gương.Vậy người c.h.ế.t được hồi sinh, có bị chi phối bởi luật này không?Làm ơn đừng là thật… Ngực tôi như nghẹn lại, lo sợ không thôi, chỉ mong tất cả chỉ là tưởng tượng.Nhưng khi tôi phóng to bức ảnh, cả người tôi c.h.ế.t lặng tại chỗ.Trong ảnh, mọi người đều có mặt — duy chỉ thiếu Tiêu Thần!Đúng lúc đó, khóe miệng Tiêu Thần nhếch lên một nụ cười quỷ dị.Cậu ta đứng dậy, bước thẳng về phía Bạch Thiên Lăng. Trong đầu tôi vang lên tiếng sấm, tôi dốc hết sức bình sinh gào lên:“Chạy mau! Tiêu Thần là người c.h.ế.t sống lại!”Nhưng… quá muộn rồi.Tiêu Thần đã rút dao, đ.â.m lén từ sau lưng Bạch Thiên Lăng.“Cậu nói đúng — tôi thích Đoàn Ninh Ninh.”Cảnh tàn sát đột ngột khiến tất cả đều sợ đến ngây người.Lúc này tôi mới nhận ra — dưới ánh đèn huỳnh quang, đôi mắt của Tiêu Thần không có chút ánh sáng nào.Thì ra, vào ngày Ninh Ninh xảy ra chuyện, cậu ấy bị tai nạn xe trên đường đến bệnh viện.“Tôi từng tỏ tình với Ninh Ninh, nhưng cô ấy từ chối. Cô ấy nói chúng ta đều xuất thân nghèo khó, nếu bên nhau sẽ trở thành cái gai trong mắt mọi người. Cô ấy khuyên tôi nên nghĩ cho toàn cục, vì chúng ta thật sự không thể chống lại các người.”Ánh mắt lạnh như băng của cậu ta lướt qua từng người một.“Cô ấy nói rất nhẹ nhàng, rằng chỉ cần ráng thêm nửa năm nữa là tốt nghiệp, đợi đến khi chúng ta có công việc ổn định, có năng lực kinh tế, thì mọi chuyện sẽ tốt hơn.”“Cô ấy chưa bao giờ kể chi tiết với tôi, rốt cuộc đã trải qua những gì.”Tiêu Thần cố tình tránh những chỗ chí mạng của Bạch Thiên Lăng — cậu muốn từ từ tra tấn, từ từ ép hỏi.“Rốt cuộc các người… đã làm gì với Ninh Ninh, khiến cô ấy phải tự sát?”

Chương 22: Chương 22