Bạn thân của tôi đã tự sát vì bị bắt nạt học đường. “Di ảnh của Đoạn Ninh Ninh chụp trông đúng là lẳng lơ thật đấy.” “Muốn xuống âm phủ câu được cậu ấm nhà giàu à? Dù sao lúc còn sống cũng đâu có làm được.” Những người bạn học đến viếng vẫn cứ cười nói vui vẻ như chẳng có chuyện gì, coi nhà tang lễ như công viên giải trí. Bỗng nhiên, điện thoại tôi rung lên liên tục. Không chỉ tôi, tất cả mọi người đều nhận được cùng một tin nhắn. “Ở đây không ai mặc đồ đỏ. Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ. Cũng đừng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ.” “Đừng quay đầu lại ở bậc thang thứ mười bốn. Nhất là khi có người phía sau gọi tên bạn.” “Lò hỏa táng là một nơi tốt, nhưng mỗi lần sử dụng đừng quá hai phút.” “Phòng nghỉ khá an toàn, nhưng mỗi lần chỉ được tối đa sáu người vào. Quá số lượng, tính an toàn sẽ mất hiệu lực.” “Hệ thống giám sát trong nhà tang lễ không thể tin được! Không thể tin được! Không thể tin được!” “Cái quái gì thế này!” “Nhảm nhí, ai đang giở trò ma quỷ vậy?” “Đùa à? Ai rảnh mà ở đây,…

Chương 27: Chương 27

Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang LễTác giả: Hải Miên Tiểu Khố XàTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịBạn thân của tôi đã tự sát vì bị bắt nạt học đường. “Di ảnh của Đoạn Ninh Ninh chụp trông đúng là lẳng lơ thật đấy.” “Muốn xuống âm phủ câu được cậu ấm nhà giàu à? Dù sao lúc còn sống cũng đâu có làm được.” Những người bạn học đến viếng vẫn cứ cười nói vui vẻ như chẳng có chuyện gì, coi nhà tang lễ như công viên giải trí. Bỗng nhiên, điện thoại tôi rung lên liên tục. Không chỉ tôi, tất cả mọi người đều nhận được cùng một tin nhắn. “Ở đây không ai mặc đồ đỏ. Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ. Cũng đừng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ.” “Đừng quay đầu lại ở bậc thang thứ mười bốn. Nhất là khi có người phía sau gọi tên bạn.” “Lò hỏa táng là một nơi tốt, nhưng mỗi lần sử dụng đừng quá hai phút.” “Phòng nghỉ khá an toàn, nhưng mỗi lần chỉ được tối đa sáu người vào. Quá số lượng, tính an toàn sẽ mất hiệu lực.” “Hệ thống giám sát trong nhà tang lễ không thể tin được! Không thể tin được! Không thể tin được!” “Cái quái gì thế này!” “Nhảm nhí, ai đang giở trò ma quỷ vậy?” “Đùa à? Ai rảnh mà ở đây,… Tôi không tin là cô ấy sẽ tự sát.Chúng tôi là những cô gái từng bị đánh tan lòng tự trọng, nhưng rồi lại tự mình vá víu, bám víu nhau, quyết sống tiếp bằng mọi giá.Vươn lên, sống như một con người thực thụ — từng là mục tiêu của chúng tôi.Cô ấy rõ ràng đã hứa với tôi Rằng sẽ cùng tôi tổ chức sinh nhật tuổi 20, tuổi 30, rồi cả tuổi 40 nữa cơ mà!Khốn kiếp thật.Tại sao người c.h.ế.t lại là chúng tôi? Tại sao lại phải là chúng tôi?Vài ngày sau, tôi nhận được một bức thư mà cô ấy gửi cho tôi.Còn có rất nhiều món quà nữa.Chỉ lúc đó tôi mới biết — mọi điều mà cô ấy đã trải qua, phía sau lưng tôi.Nỗi đau không cách nào giải tỏa cứ nghiền nát tôi hết lần này đến lần khác, nhưng tôi hiểu —Tất cả những gì tôi cảm nhận được, còn chẳng bằng một phần vạn những gì Ninh Ninh từng chịu.Dù đêm có tối đến đâu, thì cũng sẽ có lúc trời sáng.Nhưng tại sao — nỗi đau của chúng tôi lại không có điểm kết thúc?Vịt Bay Lạc Bầy“Tiểu Đồng, tha thứ cho tớ nhé… Ở đây đau đớn quá, tớ không thể chịu nổi nữa, tớ phải đi rồi.Tớ thật sự rất muốn cùng cậu đón mọi lần sinh nhật…Tha thứ cho tớ, xin cậu đấy, nhất định phải tha thứ cho tớ…”

Tôi không tin là cô ấy sẽ tự sát.

Chúng tôi là những cô gái từng bị đánh tan lòng tự trọng, nhưng rồi lại tự mình vá víu, bám víu nhau, quyết sống tiếp bằng mọi giá.

Vươn lên, sống như một con người thực thụ — từng là mục tiêu của chúng tôi.

Cô ấy rõ ràng đã hứa với tôi 

Rằng sẽ cùng tôi tổ chức sinh nhật tuổi 20, tuổi 30, rồi cả tuổi 40 nữa cơ mà!

Khốn kiếp thật.

Tại sao người c.h.ế.t lại là chúng tôi? Tại sao lại phải là chúng tôi?

Vài ngày sau, tôi nhận được một bức thư mà cô ấy gửi cho tôi.

Còn có rất nhiều món quà nữa.

Chỉ lúc đó tôi mới biết — mọi điều mà cô ấy đã trải qua, phía sau lưng tôi.

Nỗi đau không cách nào giải tỏa cứ nghiền nát tôi hết lần này đến lần khác, nhưng tôi hiểu —

Tất cả những gì tôi cảm nhận được, còn chẳng bằng một phần vạn những gì Ninh Ninh từng chịu.

Dù đêm có tối đến đâu, thì cũng sẽ có lúc trời sáng.

Nhưng tại sao — nỗi đau của chúng tôi lại không có điểm kết thúc?

Vịt Bay Lạc Bầy

“Tiểu Đồng, tha thứ cho tớ nhé… Ở đây đau đớn quá, tớ không thể chịu nổi nữa, tớ phải đi rồi.

Tớ thật sự rất muốn cùng cậu đón mọi lần sinh nhật…

Tha thứ cho tớ, xin cậu đấy, nhất định phải tha thứ cho tớ…”

Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang LễTác giả: Hải Miên Tiểu Khố XàTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịBạn thân của tôi đã tự sát vì bị bắt nạt học đường. “Di ảnh của Đoạn Ninh Ninh chụp trông đúng là lẳng lơ thật đấy.” “Muốn xuống âm phủ câu được cậu ấm nhà giàu à? Dù sao lúc còn sống cũng đâu có làm được.” Những người bạn học đến viếng vẫn cứ cười nói vui vẻ như chẳng có chuyện gì, coi nhà tang lễ như công viên giải trí. Bỗng nhiên, điện thoại tôi rung lên liên tục. Không chỉ tôi, tất cả mọi người đều nhận được cùng một tin nhắn. “Ở đây không ai mặc đồ đỏ. Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ. Cũng đừng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ.” “Đừng quay đầu lại ở bậc thang thứ mười bốn. Nhất là khi có người phía sau gọi tên bạn.” “Lò hỏa táng là một nơi tốt, nhưng mỗi lần sử dụng đừng quá hai phút.” “Phòng nghỉ khá an toàn, nhưng mỗi lần chỉ được tối đa sáu người vào. Quá số lượng, tính an toàn sẽ mất hiệu lực.” “Hệ thống giám sát trong nhà tang lễ không thể tin được! Không thể tin được! Không thể tin được!” “Cái quái gì thế này!” “Nhảm nhí, ai đang giở trò ma quỷ vậy?” “Đùa à? Ai rảnh mà ở đây,… Tôi không tin là cô ấy sẽ tự sát.Chúng tôi là những cô gái từng bị đánh tan lòng tự trọng, nhưng rồi lại tự mình vá víu, bám víu nhau, quyết sống tiếp bằng mọi giá.Vươn lên, sống như một con người thực thụ — từng là mục tiêu của chúng tôi.Cô ấy rõ ràng đã hứa với tôi Rằng sẽ cùng tôi tổ chức sinh nhật tuổi 20, tuổi 30, rồi cả tuổi 40 nữa cơ mà!Khốn kiếp thật.Tại sao người c.h.ế.t lại là chúng tôi? Tại sao lại phải là chúng tôi?Vài ngày sau, tôi nhận được một bức thư mà cô ấy gửi cho tôi.Còn có rất nhiều món quà nữa.Chỉ lúc đó tôi mới biết — mọi điều mà cô ấy đã trải qua, phía sau lưng tôi.Nỗi đau không cách nào giải tỏa cứ nghiền nát tôi hết lần này đến lần khác, nhưng tôi hiểu —Tất cả những gì tôi cảm nhận được, còn chẳng bằng một phần vạn những gì Ninh Ninh từng chịu.Dù đêm có tối đến đâu, thì cũng sẽ có lúc trời sáng.Nhưng tại sao — nỗi đau của chúng tôi lại không có điểm kết thúc?Vịt Bay Lạc Bầy“Tiểu Đồng, tha thứ cho tớ nhé… Ở đây đau đớn quá, tớ không thể chịu nổi nữa, tớ phải đi rồi.Tớ thật sự rất muốn cùng cậu đón mọi lần sinh nhật…Tha thứ cho tớ, xin cậu đấy, nhất định phải tha thứ cho tớ…”

Chương 27: Chương 27