Tác giả:

" Thiếu gia, thiếu gia, mau tỉnh lại đi, bên ngoài truyền lời nói rằng một lát nữa nhị tiểu thư sẽ tới đây, ngài mau chuẩn bị, sẽ không kịp đâu " Thân thể bị một trận lay động, bên tai truyền tới một âm thanh quen thuộc, Lâm Tịch Cận có chút mơ màng chỉ cảm thấy một sự tuyệt vọng cùng yết hầu như bị nghẹn, muốn biểu đạt nhưng cái gì cũng không nói được. Đây là mộng sao? Người nam nhân đã cùng y hẹn thề còn muốn y rơi vào tuyệt vọng như thế nào mới chịu buông tha cho y ? Không, không đúng, một ly rượu độc làm cho nhân sinh hai mươi năm ngắn ngủi của y đã kết thúc. Chính là, một hài nhi số khổ của y, chưa kịp nhìn thấy nhân sinh liền đã theo y rơi vào địa ngục,... Bên tai không ngừng có tiếng gọi, cảm giác thật xa vời. Lâm Tịch Cận đang chìm đắm trong bi thương không muốn để ý đến chuyện gì đang xảy ra. Chính là, tại sao bên cạnh y lại có người ? Thời khắc y hấp hối, y một thân một mình lẻ loi tại lãnh cung, ngoài cửa là đại thái giám chờ y trút hơi thở cuối cùng rồi mới rời đi... "…

Chương 47: Xung đột trong thư phòng

Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền HậuTác giả: Kiều LungTruyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện Sủng" Thiếu gia, thiếu gia, mau tỉnh lại đi, bên ngoài truyền lời nói rằng một lát nữa nhị tiểu thư sẽ tới đây, ngài mau chuẩn bị, sẽ không kịp đâu " Thân thể bị một trận lay động, bên tai truyền tới một âm thanh quen thuộc, Lâm Tịch Cận có chút mơ màng chỉ cảm thấy một sự tuyệt vọng cùng yết hầu như bị nghẹn, muốn biểu đạt nhưng cái gì cũng không nói được. Đây là mộng sao? Người nam nhân đã cùng y hẹn thề còn muốn y rơi vào tuyệt vọng như thế nào mới chịu buông tha cho y ? Không, không đúng, một ly rượu độc làm cho nhân sinh hai mươi năm ngắn ngủi của y đã kết thúc. Chính là, một hài nhi số khổ của y, chưa kịp nhìn thấy nhân sinh liền đã theo y rơi vào địa ngục,... Bên tai không ngừng có tiếng gọi, cảm giác thật xa vời. Lâm Tịch Cận đang chìm đắm trong bi thương không muốn để ý đến chuyện gì đang xảy ra. Chính là, tại sao bên cạnh y lại có người ? Thời khắc y hấp hối, y một thân một mình lẻ loi tại lãnh cung, ngoài cửa là đại thái giám chờ y trút hơi thở cuối cùng rồi mới rời đi... "… Lâm Ngọc Châu ngay cả loại việc này chính là lỗi của nàng nhưng nàng làm như thôi miên mọi người sai nhất định là đối phương mà không phải nàng. Vô luận bát kỳ kẻ nào nhìn nhan sắc khuynh thành lại mang theo vẻ bi thương đều tực giác nghe theo lời nàng.Nhưng Lâm Tịch Cận hơi nâng cằm, ánh mắt hạ xuống có vài phần vô tội cùng nghi hoặc, " Đại tỷ, tỷ đang nói gì ?"Ánh mắt Lâm Ngọc Châu hiện lên tia sắc bén, trêи mặt nàng lại giống như bị ủy khuất thật lớn lại miễng cưỡng lộ ra tươi cười :" Không có gì, có lẽ ngươi thật sự là nghe không hiểu, bất quá ta muốn nói cho ngươi, Tứ đệ, có một số việc có chút không như mong muốn, nếu chuyện như vậy phát sinh lần nữa ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi tốt nhất suy nghĩ một chút, nếu Tứ hoàng tử điện hạ biết được ngươi là hạng người gì thì hắn còn để ý ngươi sao ?"Lâm Ngọc Châu nói xong mới cùng nha hoàn rời đi. Lâm Tịch Cận nhìn bóng dáng nàng cũng không thèm để ý.Trong thư phòng, Lâm Thương Hải đã muốn nổi giận.Lâm Tịch Cận mới vừa bước vào thư phòng nửa bước, Lâm Thương Hải liền đem đồ trêи bàn ném qua, cũng may người c** nh* nhẹ lại sớm có chuẩn bị nên nhanh nhẹn nhảy sang bên cạnh tránh thoát. Khó khăn lắm mới tránh được , ánh mắt nhìn thẳng Lâm Thương Hải, miệng lại nhẹ nhàng phun ra mang theo chút ủy khuất trong lời nói :" Phụ thân, vì sao ?"Lâm Thương Hải trầm giọng quát lớn :" Ngươi còn dám hỏi vì sao ? Việc hôm nay đều hủy trêи tay ngươi. Ngươi làm cho Đại tỷ cùng Nhị tỷ ngươi mất mặt, trong lòng ngươi hẳn là rất cao hứng đi. Thật sự là không nghĩ tới ngươi còn nhỏ mà tâm cơ lại sâu như vậy, đã sớm biết đố kị "." Phụ thân, người liền đối xử với hài nhi như thế sao ?"Lâm Tịch Cận trừng lớn hai mắt nhìn Lâm Thương Hải không lui :" Biện pháp này là ai nói cho Đại tỷ ? Là ngài đi. Nơi ấy không thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy nghĩ ra biện pháp hoàn toàn giống nhau ? Vẫn là nàng nghe lén ta cùng ngài nói chuyện, lúc sau lại cứng rắn đem biện pháp trở thành của mình ? Phụ thân là ngài ngầm đồng ý đi. Ngài biết rất rõ là hài nhi nghĩ ra được nhưng ngài vẫn ngầm đồng ý, là lỗi của ngài, là ngài bất công "." Về phần Nhị tỷ tại hôm khiêu vũ bị xấu mặt mọi người đều biết, ta đem biện pháp này nói cho Nhị tỷ là muốn nàng nở mặt trước mặt Nhị điện hạ mà thôi, ta có sai cái gì ? Cho dù sai cũng là sai vì xen vào việc của người khác. Trong yến hội vừa rồi, giấy Tuyên Thành của ta là trống không, một chữ đều không viết. Nếu Đại tỷ khong có tâm tư chiếm đoạt người khác thì hôm nay tiện nghi chính là Nhị tỷ. Có trách chỉ trách phụ thân ngài, hài nhi vốn nghĩ ngài chỉ bất công với hài nhi mà thôi cũng vì không thích hài nhi mà thôi, còn đối với Đại tỷ cùng Nhị tỷ ngài đều thương yêu, kết quả ngài chỉ là bất công Đại tỷ "." Ngươi.... Ngươi khi nào thì học được miệng lưỡi bén nhọn như vậy ? Dám chống đối phụ thân ngươi ".Lâm Thương Hải khϊế͙p͙ sợ, trừ bỏ Lâm Tịch Cận nói đúng tâm tư trong lòng hắn , càng nhiều hơn cảm giác không bị hắn khống chế điều này làm cho hắn rất khó chịu, hắn thất vọng nhìn hài tử nhỏ gầy, rõ ràng còn là một hài đồng lại có thần tình hờ hững, cho dù đứng trước mặt phụ thân hắn cũng không lộ ra bộ dáng thân thuộc .Lâm Thương Hải còn muốn ném đồ vật, tầm mắt nhìn về một thân y phục mới của Lâm Tịch Cận cũng chợt nhớ tới Hiền Vương, cuối cùng chỉ tức giận ngồi trêи ghế nói không ra lời.Lâm Tịch Cận còn nói thêm :" Phụ thân, ta muốn bàn việc ra khỏi viện người hầu, ngài nghĩ thế nào ?"" Không được ". Lâm Thương Hải quả quyết cự tuyệt, nhưng hắn cũng lập tức nghĩ tới , hắn không có khả năng không cho Lâm Tịch Cận ra khỏi viện người hầu, Lâm Tịch Cận cũng đã cùng Hiền Vương có hôn ước, rất được Hiền Vương để trong mắt, hắn nếu tỏ vẻ không thích cái gì thì sẽ nháo ra một ít sự tình không tốt.Tuy rằng hiểu được điểm này nhưng hắn vẫn có chút bất mãn với hôn sự này , trong lòng cũng thập phần không thoải mái, hơn nữa sự tình hôm nay hắn cũng không cho Lâm Tịch Cận sắc mặt tốt.Lâm Tịch Cận tựa hồ cũng đoán được kết quả này nhưng lại không phản bác, cũng không cãi cọ, chỉ thản nhiên lên tiếng nhưng không có rời khỏi phòng mà đứng đó ánh mắt tinh tế đánh giá bên trong.Lâm Thương Hải hút khí, cuối cùng hung hăng thở dài :" Có thể được Hiền Vương nhìn trúng cũng là bản lĩnh của ngươi, viện của ngươi về sau gọi là Tịch viện đi ". Không có ai biết người Lâm Thương Hải kố kị nhất trừ bỏ người tngồi trêи đế vị kia thì chính là Hiền Vương nhìn nhau, cũng bởi vì như vậy hắn mới bất mãn với hôn ước của Lâm Tịch Cận, gả cho một người như thế có chỗ tốt gì ?

Lâm Ngọc Châu ngay cả loại việc này chính là lỗi của nàng nhưng nàng làm như thôi miên mọi người sai nhất định là đối phương mà không phải nàng. Vô luận bát kỳ kẻ nào nhìn nhan sắc khuynh thành lại mang theo vẻ bi thương đều tực giác nghe theo lời nàng.

Nhưng Lâm Tịch Cận hơi nâng cằm, ánh mắt hạ xuống có vài phần vô tội cùng nghi hoặc, " Đại tỷ, tỷ đang nói gì ?"

Ánh mắt Lâm Ngọc Châu hiện lên tia sắc bén, trêи mặt nàng lại giống như bị ủy khuất thật lớn lại miễng cưỡng lộ ra tươi cười :" Không có gì, có lẽ ngươi thật sự là nghe không hiểu, bất quá ta muốn nói cho ngươi, Tứ đệ, có một số việc có chút không như mong muốn, nếu chuyện như vậy phát sinh lần nữa ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi tốt nhất suy nghĩ một chút, nếu Tứ hoàng tử điện hạ biết được ngươi là hạng người gì thì hắn còn để ý ngươi sao ?"

Lâm Ngọc Châu nói xong mới cùng nha hoàn rời đi. Lâm Tịch Cận nhìn bóng dáng nàng cũng không thèm để ý.

Trong thư phòng, Lâm Thương Hải đã muốn nổi giận.

Lâm Tịch Cận mới vừa bước vào thư phòng nửa bước, Lâm Thương Hải liền đem đồ trêи bàn ném qua, cũng may người c** nh* nhẹ lại sớm có chuẩn bị nên nhanh nhẹn nhảy sang bên cạnh tránh thoát. Khó khăn lắm mới tránh được , ánh mắt nhìn thẳng Lâm Thương Hải, miệng lại nhẹ nhàng phun ra mang theo chút ủy khuất trong lời nói :" Phụ thân, vì sao ?"

Lâm Thương Hải trầm giọng quát lớn :" Ngươi còn dám hỏi vì sao ? Việc hôm nay đều hủy trêи tay ngươi. Ngươi làm cho Đại tỷ cùng Nhị tỷ ngươi mất mặt, trong lòng ngươi hẳn là rất cao hứng đi. Thật sự là không nghĩ tới ngươi còn nhỏ mà tâm cơ lại sâu như vậy, đã sớm biết đố kị ".

" Phụ thân, người liền đối xử với hài nhi như thế sao ?"

Lâm Tịch Cận trừng lớn hai mắt nhìn Lâm Thương Hải không lui :" Biện pháp này là ai nói cho Đại tỷ ? Là ngài đi. Nơi ấy không thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy nghĩ ra biện pháp hoàn toàn giống nhau ? Vẫn là nàng nghe lén ta cùng ngài nói chuyện, lúc sau lại cứng rắn đem biện pháp trở thành của mình ? Phụ thân là ngài ngầm đồng ý đi. Ngài biết rất rõ là hài nhi nghĩ ra được nhưng ngài vẫn ngầm đồng ý, là lỗi của ngài, là ngài bất công ".

" Về phần Nhị tỷ tại hôm khiêu vũ bị xấu mặt mọi người đều biết, ta đem biện pháp này nói cho Nhị tỷ là muốn nàng nở mặt trước mặt Nhị điện hạ mà thôi, ta có sai cái gì ? Cho dù sai cũng là sai vì xen vào việc của người khác. Trong yến hội vừa rồi, giấy Tuyên Thành của ta là trống không, một chữ đều không viết. Nếu Đại tỷ khong có tâm tư chiếm đoạt người khác thì hôm nay tiện nghi chính là Nhị tỷ. Có trách chỉ trách phụ thân ngài, hài nhi vốn nghĩ ngài chỉ bất công với hài nhi mà thôi cũng vì không thích hài nhi mà thôi, còn đối với Đại tỷ cùng Nhị tỷ ngài đều thương yêu, kết quả ngài chỉ là bất công Đại tỷ ".

" Ngươi.... Ngươi khi nào thì học được miệng lưỡi bén nhọn như vậy ? Dám chống đối phụ thân ngươi ".

Lâm Thương Hải khϊế͙p͙ sợ, trừ bỏ Lâm Tịch Cận nói đúng tâm tư trong lòng hắn , càng nhiều hơn cảm giác không bị hắn khống chế điều này làm cho hắn rất khó chịu, hắn thất vọng nhìn hài tử nhỏ gầy, rõ ràng còn là một hài đồng lại có thần tình hờ hững, cho dù đứng trước mặt phụ thân hắn cũng không lộ ra bộ dáng thân thuộc .

Lâm Thương Hải còn muốn ném đồ vật, tầm mắt nhìn về một thân y phục mới của Lâm Tịch Cận cũng chợt nhớ tới Hiền Vương, cuối cùng chỉ tức giận ngồi trêи ghế nói không ra lời.

Lâm Tịch Cận còn nói thêm :" Phụ thân, ta muốn bàn việc ra khỏi viện người hầu, ngài nghĩ thế nào ?"

" Không được ". Lâm Thương Hải quả quyết cự tuyệt, nhưng hắn cũng lập tức nghĩ tới , hắn không có khả năng không cho Lâm Tịch Cận ra khỏi viện người hầu, Lâm Tịch Cận cũng đã cùng Hiền Vương có hôn ước, rất được Hiền Vương để trong mắt, hắn nếu tỏ vẻ không thích cái gì thì sẽ nháo ra một ít sự tình không tốt.

Tuy rằng hiểu được điểm này nhưng hắn vẫn có chút bất mãn với hôn sự này , trong lòng cũng thập phần không thoải mái, hơn nữa sự tình hôm nay hắn cũng không cho Lâm Tịch Cận sắc mặt tốt.

Lâm Tịch Cận tựa hồ cũng đoán được kết quả này nhưng lại không phản bác, cũng không cãi cọ, chỉ thản nhiên lên tiếng nhưng không có rời khỏi phòng mà đứng đó ánh mắt tinh tế đánh giá bên trong.

Lâm Thương Hải hút khí, cuối cùng hung hăng thở dài :" Có thể được Hiền Vương nhìn trúng cũng là bản lĩnh của ngươi, viện của ngươi về sau gọi là Tịch viện đi ". Không có ai biết người Lâm Thương Hải kố kị nhất trừ bỏ người tngồi trêи đế vị kia thì chính là Hiền Vương nhìn nhau, cũng bởi vì như vậy hắn mới bất mãn với hôn ước của Lâm Tịch Cận, gả cho một người như thế có chỗ tốt gì ?

Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền HậuTác giả: Kiều LungTruyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện Sủng" Thiếu gia, thiếu gia, mau tỉnh lại đi, bên ngoài truyền lời nói rằng một lát nữa nhị tiểu thư sẽ tới đây, ngài mau chuẩn bị, sẽ không kịp đâu " Thân thể bị một trận lay động, bên tai truyền tới một âm thanh quen thuộc, Lâm Tịch Cận có chút mơ màng chỉ cảm thấy một sự tuyệt vọng cùng yết hầu như bị nghẹn, muốn biểu đạt nhưng cái gì cũng không nói được. Đây là mộng sao? Người nam nhân đã cùng y hẹn thề còn muốn y rơi vào tuyệt vọng như thế nào mới chịu buông tha cho y ? Không, không đúng, một ly rượu độc làm cho nhân sinh hai mươi năm ngắn ngủi của y đã kết thúc. Chính là, một hài nhi số khổ của y, chưa kịp nhìn thấy nhân sinh liền đã theo y rơi vào địa ngục,... Bên tai không ngừng có tiếng gọi, cảm giác thật xa vời. Lâm Tịch Cận đang chìm đắm trong bi thương không muốn để ý đến chuyện gì đang xảy ra. Chính là, tại sao bên cạnh y lại có người ? Thời khắc y hấp hối, y một thân một mình lẻ loi tại lãnh cung, ngoài cửa là đại thái giám chờ y trút hơi thở cuối cùng rồi mới rời đi... "… Lâm Ngọc Châu ngay cả loại việc này chính là lỗi của nàng nhưng nàng làm như thôi miên mọi người sai nhất định là đối phương mà không phải nàng. Vô luận bát kỳ kẻ nào nhìn nhan sắc khuynh thành lại mang theo vẻ bi thương đều tực giác nghe theo lời nàng.Nhưng Lâm Tịch Cận hơi nâng cằm, ánh mắt hạ xuống có vài phần vô tội cùng nghi hoặc, " Đại tỷ, tỷ đang nói gì ?"Ánh mắt Lâm Ngọc Châu hiện lên tia sắc bén, trêи mặt nàng lại giống như bị ủy khuất thật lớn lại miễng cưỡng lộ ra tươi cười :" Không có gì, có lẽ ngươi thật sự là nghe không hiểu, bất quá ta muốn nói cho ngươi, Tứ đệ, có một số việc có chút không như mong muốn, nếu chuyện như vậy phát sinh lần nữa ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi tốt nhất suy nghĩ một chút, nếu Tứ hoàng tử điện hạ biết được ngươi là hạng người gì thì hắn còn để ý ngươi sao ?"Lâm Ngọc Châu nói xong mới cùng nha hoàn rời đi. Lâm Tịch Cận nhìn bóng dáng nàng cũng không thèm để ý.Trong thư phòng, Lâm Thương Hải đã muốn nổi giận.Lâm Tịch Cận mới vừa bước vào thư phòng nửa bước, Lâm Thương Hải liền đem đồ trêи bàn ném qua, cũng may người c** nh* nhẹ lại sớm có chuẩn bị nên nhanh nhẹn nhảy sang bên cạnh tránh thoát. Khó khăn lắm mới tránh được , ánh mắt nhìn thẳng Lâm Thương Hải, miệng lại nhẹ nhàng phun ra mang theo chút ủy khuất trong lời nói :" Phụ thân, vì sao ?"Lâm Thương Hải trầm giọng quát lớn :" Ngươi còn dám hỏi vì sao ? Việc hôm nay đều hủy trêи tay ngươi. Ngươi làm cho Đại tỷ cùng Nhị tỷ ngươi mất mặt, trong lòng ngươi hẳn là rất cao hứng đi. Thật sự là không nghĩ tới ngươi còn nhỏ mà tâm cơ lại sâu như vậy, đã sớm biết đố kị "." Phụ thân, người liền đối xử với hài nhi như thế sao ?"Lâm Tịch Cận trừng lớn hai mắt nhìn Lâm Thương Hải không lui :" Biện pháp này là ai nói cho Đại tỷ ? Là ngài đi. Nơi ấy không thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy nghĩ ra biện pháp hoàn toàn giống nhau ? Vẫn là nàng nghe lén ta cùng ngài nói chuyện, lúc sau lại cứng rắn đem biện pháp trở thành của mình ? Phụ thân là ngài ngầm đồng ý đi. Ngài biết rất rõ là hài nhi nghĩ ra được nhưng ngài vẫn ngầm đồng ý, là lỗi của ngài, là ngài bất công "." Về phần Nhị tỷ tại hôm khiêu vũ bị xấu mặt mọi người đều biết, ta đem biện pháp này nói cho Nhị tỷ là muốn nàng nở mặt trước mặt Nhị điện hạ mà thôi, ta có sai cái gì ? Cho dù sai cũng là sai vì xen vào việc của người khác. Trong yến hội vừa rồi, giấy Tuyên Thành của ta là trống không, một chữ đều không viết. Nếu Đại tỷ khong có tâm tư chiếm đoạt người khác thì hôm nay tiện nghi chính là Nhị tỷ. Có trách chỉ trách phụ thân ngài, hài nhi vốn nghĩ ngài chỉ bất công với hài nhi mà thôi cũng vì không thích hài nhi mà thôi, còn đối với Đại tỷ cùng Nhị tỷ ngài đều thương yêu, kết quả ngài chỉ là bất công Đại tỷ "." Ngươi.... Ngươi khi nào thì học được miệng lưỡi bén nhọn như vậy ? Dám chống đối phụ thân ngươi ".Lâm Thương Hải khϊế͙p͙ sợ, trừ bỏ Lâm Tịch Cận nói đúng tâm tư trong lòng hắn , càng nhiều hơn cảm giác không bị hắn khống chế điều này làm cho hắn rất khó chịu, hắn thất vọng nhìn hài tử nhỏ gầy, rõ ràng còn là một hài đồng lại có thần tình hờ hững, cho dù đứng trước mặt phụ thân hắn cũng không lộ ra bộ dáng thân thuộc .Lâm Thương Hải còn muốn ném đồ vật, tầm mắt nhìn về một thân y phục mới của Lâm Tịch Cận cũng chợt nhớ tới Hiền Vương, cuối cùng chỉ tức giận ngồi trêи ghế nói không ra lời.Lâm Tịch Cận còn nói thêm :" Phụ thân, ta muốn bàn việc ra khỏi viện người hầu, ngài nghĩ thế nào ?"" Không được ". Lâm Thương Hải quả quyết cự tuyệt, nhưng hắn cũng lập tức nghĩ tới , hắn không có khả năng không cho Lâm Tịch Cận ra khỏi viện người hầu, Lâm Tịch Cận cũng đã cùng Hiền Vương có hôn ước, rất được Hiền Vương để trong mắt, hắn nếu tỏ vẻ không thích cái gì thì sẽ nháo ra một ít sự tình không tốt.Tuy rằng hiểu được điểm này nhưng hắn vẫn có chút bất mãn với hôn sự này , trong lòng cũng thập phần không thoải mái, hơn nữa sự tình hôm nay hắn cũng không cho Lâm Tịch Cận sắc mặt tốt.Lâm Tịch Cận tựa hồ cũng đoán được kết quả này nhưng lại không phản bác, cũng không cãi cọ, chỉ thản nhiên lên tiếng nhưng không có rời khỏi phòng mà đứng đó ánh mắt tinh tế đánh giá bên trong.Lâm Thương Hải hút khí, cuối cùng hung hăng thở dài :" Có thể được Hiền Vương nhìn trúng cũng là bản lĩnh của ngươi, viện của ngươi về sau gọi là Tịch viện đi ". Không có ai biết người Lâm Thương Hải kố kị nhất trừ bỏ người tngồi trêи đế vị kia thì chính là Hiền Vương nhìn nhau, cũng bởi vì như vậy hắn mới bất mãn với hôn ước của Lâm Tịch Cận, gả cho một người như thế có chỗ tốt gì ?

Chương 47: Xung đột trong thư phòng