Editor: Sasaswa Bầu trời mù mịt, rơi xuống vài hạt mưa tí tách. Tô Thần dựa vào tấm bia mộ lạnh lẽo của cha mình, tâm trạng âm trầm giống như bầu trời ngày hôm nay vậy. Mái tóc dính nước dán lên trán, giọt nước trên mặt chậm rãi chảy xuống, không biết là nước mưa hay là nước mắt. Khi biết cha mình đột ngột qua đời, toàn bộ thế giới của Tô Thần như sụp đổ. Nhìn bó hoa trước bia mộ cha mình bị mưa tàn phá, Tô Thần nhếch miệng lên tạo thành một độ cong trào phúng, những người thân lúc trước được cha cậu giúp đỡ sau khi biết cha cậu qua đời liền rũ sạch quan hệ, sợ liên lụy tới mình. Bạn bè cậu cũng chỉ có Cường Tử xuất tiền ra giúp cậu an táng cha mình, ngoài ra thì cũng không có ai liên lạc nữa. Đáng giận hơn là cái tên khốn Từ Khải kia thật sự kêu cậu đi cùng hắn, mà cái tên Từ Khải này nam nữ đều không kỵ. Tô Thần không thích con trai nhưng đối với sở thích này của Từ Khải cũng không chán ghét, kết quả là cái tên khốn khiếp kia lại dám đánh chủ ý lên cậu, thật sự là làm cậu giận đến…
Chương 43
Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi TrọngTác giả: Phát Như Thanh TưTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng SinhEditor: Sasaswa Bầu trời mù mịt, rơi xuống vài hạt mưa tí tách. Tô Thần dựa vào tấm bia mộ lạnh lẽo của cha mình, tâm trạng âm trầm giống như bầu trời ngày hôm nay vậy. Mái tóc dính nước dán lên trán, giọt nước trên mặt chậm rãi chảy xuống, không biết là nước mưa hay là nước mắt. Khi biết cha mình đột ngột qua đời, toàn bộ thế giới của Tô Thần như sụp đổ. Nhìn bó hoa trước bia mộ cha mình bị mưa tàn phá, Tô Thần nhếch miệng lên tạo thành một độ cong trào phúng, những người thân lúc trước được cha cậu giúp đỡ sau khi biết cha cậu qua đời liền rũ sạch quan hệ, sợ liên lụy tới mình. Bạn bè cậu cũng chỉ có Cường Tử xuất tiền ra giúp cậu an táng cha mình, ngoài ra thì cũng không có ai liên lạc nữa. Đáng giận hơn là cái tên khốn Từ Khải kia thật sự kêu cậu đi cùng hắn, mà cái tên Từ Khải này nam nữ đều không kỵ. Tô Thần không thích con trai nhưng đối với sở thích này của Từ Khải cũng không chán ghét, kết quả là cái tên khốn khiếp kia lại dám đánh chủ ý lên cậu, thật sự là làm cậu giận đến… Tần Tu Trạch một bên đến gần Tô Thần, một bên giơ tay dập tắt điếu thuốc ném xuống đất, sau đó cởi áo khoác ném sang giường bên kia.Thấy Tần Tu Trạch cởi áo khoác, Tô Thần cảm giác có chút không ổn, yết hầu lên xuống, căng thẳng hỏi: "Tần ca, anh cởi áo làm gì? Chúng ta không phải quay về nhà trọ sao?" Hắn đến không phải để đưa mình về nhà trọ sao? Tô Thần hiện tại đáp ứng cùng Tần Tu Trạch trở lại, cũng không muốn ở đây với Tần Tu Trạch, đây là nơi duy nhất cậu có thể trốn hắn, không muốn chỗ này nhiễm chút xíu hơi thở nào của Tần Tu Trạch.Hơn nữa hình như Tần Tu Trạch không biết xấu hổ, cậu chột dạ không muốn để những người quen biết nhìn thấy Tần Tu Trạch.Tuy Tô Thần không biết Tần Tu Trạch tại sao lại tức giận, nhưng cậu cảm thấy cho dù hắn muốn trút giận thì cũng nên ở căn hộ chứ không phải ở đây, phòng kí túc xá không có cách âm.Ngày mai bắt đầu đi học lại, rất nhiều sinh viên đã quay lại trường, hành lang bên ngoài bây giờ vẫn còn ầm ĩ, hai người bạn cùng phòng kia bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.Tần Tu Trạch cười nhạo nói: "Cậu không nhìn ra sao? Tôi sẽ làm chuyện tôi luôn muốn làm!"Người này điên rồi sao?! Chỗ này là phòng kí túc xá đó!Tô Thần không thể tin trừng Tần Tu Trạch, buồn bực nói: "Anh có bệnh!" Nói xong muốn đi ra ngoài.Tô Thần nghĩ Tần Tu Trạch có lẽ say rồi, hoặc là trong bữa tiệc gặp chuyện không vui, không thể trực tiếp giải quyết được?!Phòng kí túc xá của Tô Thần không lớn, có chiều dài nhưng không có chiều rộng.Tô Thần vừa vượt qua Tần Tu Trạch, liền bị hắn một phát bắt được, "Cậu muốn đi đâu?!" Tần Tu Trạch lạnh lùng hỏi.Tô Thần cảm giác tay bị nắm có chút đau, cậu rút ra không được, "Anh buông ra!"Tần Tu Trạch cười lạnh nói: "Làm sao? Muốn đi tìm người bạn trai lúc nãy sao?!"Tô Thần cau mày nói: "Khùng!" Người này thực không biết ra làm sao, vẫn kiên trì không buông! Tô Thần vừa nói xong liền bị Tần Tu Trạch ôm ngang ném lên giường.Giường trong kí túc xá được làm bằng sắt với ván gỗ, Tô Thần chỉ lót một lớp nệm mỏng cho nên giường rất cứng.Tô Thần cảm thấy toàn thân mình đều đau, giường c*̃ng phát ra tiếng vang chói tai.Tô Thần lúc này mặc kệ đau đớn, sợ hãi nhìn Tần Tu Trạch đang lại gần, tên b**n th** này thật sự muốn làm mình ở trong trường sao?! Tô Thần sợ hãi chưa bao lâu đã bị Tần Tu Trạch lập tức đè lên..
Tần Tu Trạch một bên đến gần Tô Thần, một bên giơ tay dập tắt điếu thuốc ném xuống đất, sau đó cởi áo khoác ném sang giường bên kia.
Thấy Tần Tu Trạch cởi áo khoác, Tô Thần cảm giác có chút không ổn, yết hầu lên xuống, căng thẳng hỏi: "Tần ca, anh cởi áo làm gì? Chúng ta không phải quay về nhà trọ sao?" Hắn đến không phải để đưa mình về nhà trọ sao? Tô Thần hiện tại đáp ứng cùng Tần Tu Trạch trở lại, cũng không muốn ở đây với Tần Tu Trạch, đây là nơi duy nhất cậu có thể trốn hắn, không muốn chỗ này nhiễm chút xíu hơi thở nào của Tần Tu Trạch.
Hơn nữa hình như Tần Tu Trạch không biết xấu hổ, cậu chột dạ không muốn để những người quen biết nhìn thấy Tần Tu Trạch.
Tuy Tô Thần không biết Tần Tu Trạch tại sao lại tức giận, nhưng cậu cảm thấy cho dù hắn muốn trút giận thì cũng nên ở căn hộ chứ không phải ở đây, phòng kí túc xá không có cách âm.
Ngày mai bắt đầu đi học lại, rất nhiều sinh viên đã quay lại trường, hành lang bên ngoài bây giờ vẫn còn ầm ĩ, hai người bạn cùng phòng kia bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.
Tần Tu Trạch cười nhạo nói: "Cậu không nhìn ra sao? Tôi sẽ làm chuyện tôi luôn muốn làm!"
Người này điên rồi sao?! Chỗ này là phòng kí túc xá đó!
Tô Thần không thể tin trừng Tần Tu Trạch, buồn bực nói: "Anh có bệnh!" Nói xong muốn đi ra ngoài.
Tô Thần nghĩ Tần Tu Trạch có lẽ say rồi, hoặc là trong bữa tiệc gặp chuyện không vui, không thể trực tiếp giải quyết được?!
Phòng kí túc xá của Tô Thần không lớn, có chiều dài nhưng không có chiều rộng.
Tô Thần vừa vượt qua Tần Tu Trạch, liền bị hắn một phát bắt được, "Cậu muốn đi đâu?!" Tần Tu Trạch lạnh lùng hỏi.
Tô Thần cảm giác tay bị nắm có chút đau, cậu rút ra không được, "Anh buông ra!"
Tần Tu Trạch cười lạnh nói: "Làm sao? Muốn đi tìm người bạn trai lúc nãy sao?!"
Tô Thần cau mày nói: "Khùng!" Người này thực không biết ra làm sao, vẫn kiên trì không buông! Tô Thần vừa nói xong liền bị Tần Tu Trạch ôm ngang ném lên giường.
Giường trong kí túc xá được làm bằng sắt với ván gỗ, Tô Thần chỉ lót một lớp nệm mỏng cho nên giường rất cứng.
Tô Thần cảm thấy toàn thân mình đều đau, giường c*̃ng phát ra tiếng vang chói tai.
Tô Thần lúc này mặc kệ đau đớn, sợ hãi nhìn Tần Tu Trạch đang lại gần, tên b**n th** này thật sự muốn làm mình ở trong trường sao?! Tô Thần sợ hãi chưa bao lâu đã bị Tần Tu Trạch lập tức đè lên.
.
Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi TrọngTác giả: Phát Như Thanh TưTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng SinhEditor: Sasaswa Bầu trời mù mịt, rơi xuống vài hạt mưa tí tách. Tô Thần dựa vào tấm bia mộ lạnh lẽo của cha mình, tâm trạng âm trầm giống như bầu trời ngày hôm nay vậy. Mái tóc dính nước dán lên trán, giọt nước trên mặt chậm rãi chảy xuống, không biết là nước mưa hay là nước mắt. Khi biết cha mình đột ngột qua đời, toàn bộ thế giới của Tô Thần như sụp đổ. Nhìn bó hoa trước bia mộ cha mình bị mưa tàn phá, Tô Thần nhếch miệng lên tạo thành một độ cong trào phúng, những người thân lúc trước được cha cậu giúp đỡ sau khi biết cha cậu qua đời liền rũ sạch quan hệ, sợ liên lụy tới mình. Bạn bè cậu cũng chỉ có Cường Tử xuất tiền ra giúp cậu an táng cha mình, ngoài ra thì cũng không có ai liên lạc nữa. Đáng giận hơn là cái tên khốn Từ Khải kia thật sự kêu cậu đi cùng hắn, mà cái tên Từ Khải này nam nữ đều không kỵ. Tô Thần không thích con trai nhưng đối với sở thích này của Từ Khải cũng không chán ghét, kết quả là cái tên khốn khiếp kia lại dám đánh chủ ý lên cậu, thật sự là làm cậu giận đến… Tần Tu Trạch một bên đến gần Tô Thần, một bên giơ tay dập tắt điếu thuốc ném xuống đất, sau đó cởi áo khoác ném sang giường bên kia.Thấy Tần Tu Trạch cởi áo khoác, Tô Thần cảm giác có chút không ổn, yết hầu lên xuống, căng thẳng hỏi: "Tần ca, anh cởi áo làm gì? Chúng ta không phải quay về nhà trọ sao?" Hắn đến không phải để đưa mình về nhà trọ sao? Tô Thần hiện tại đáp ứng cùng Tần Tu Trạch trở lại, cũng không muốn ở đây với Tần Tu Trạch, đây là nơi duy nhất cậu có thể trốn hắn, không muốn chỗ này nhiễm chút xíu hơi thở nào của Tần Tu Trạch.Hơn nữa hình như Tần Tu Trạch không biết xấu hổ, cậu chột dạ không muốn để những người quen biết nhìn thấy Tần Tu Trạch.Tuy Tô Thần không biết Tần Tu Trạch tại sao lại tức giận, nhưng cậu cảm thấy cho dù hắn muốn trút giận thì cũng nên ở căn hộ chứ không phải ở đây, phòng kí túc xá không có cách âm.Ngày mai bắt đầu đi học lại, rất nhiều sinh viên đã quay lại trường, hành lang bên ngoài bây giờ vẫn còn ầm ĩ, hai người bạn cùng phòng kia bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.Tần Tu Trạch cười nhạo nói: "Cậu không nhìn ra sao? Tôi sẽ làm chuyện tôi luôn muốn làm!"Người này điên rồi sao?! Chỗ này là phòng kí túc xá đó!Tô Thần không thể tin trừng Tần Tu Trạch, buồn bực nói: "Anh có bệnh!" Nói xong muốn đi ra ngoài.Tô Thần nghĩ Tần Tu Trạch có lẽ say rồi, hoặc là trong bữa tiệc gặp chuyện không vui, không thể trực tiếp giải quyết được?!Phòng kí túc xá của Tô Thần không lớn, có chiều dài nhưng không có chiều rộng.Tô Thần vừa vượt qua Tần Tu Trạch, liền bị hắn một phát bắt được, "Cậu muốn đi đâu?!" Tần Tu Trạch lạnh lùng hỏi.Tô Thần cảm giác tay bị nắm có chút đau, cậu rút ra không được, "Anh buông ra!"Tần Tu Trạch cười lạnh nói: "Làm sao? Muốn đi tìm người bạn trai lúc nãy sao?!"Tô Thần cau mày nói: "Khùng!" Người này thực không biết ra làm sao, vẫn kiên trì không buông! Tô Thần vừa nói xong liền bị Tần Tu Trạch ôm ngang ném lên giường.Giường trong kí túc xá được làm bằng sắt với ván gỗ, Tô Thần chỉ lót một lớp nệm mỏng cho nên giường rất cứng.Tô Thần cảm thấy toàn thân mình đều đau, giường c*̃ng phát ra tiếng vang chói tai.Tô Thần lúc này mặc kệ đau đớn, sợ hãi nhìn Tần Tu Trạch đang lại gần, tên b**n th** này thật sự muốn làm mình ở trong trường sao?! Tô Thần sợ hãi chưa bao lâu đã bị Tần Tu Trạch lập tức đè lên..