1   Thị nữ Tiểu Mai vì muốn làm nổi bật vẻ đẹp của ta, đã tự nguyện tô mặt mình đen sạm, tới nơi chỉ còn một đôi mắt trắng tinh đảo qua đảo lại.   "Ơ, lang quân kia sao lạ mặt thế."   Giữa rừng trúc xanh rờn, khúc thủy lưu bồng bềnh.   Ta đưa ánh mắt về phía nhóm thiếu niên tụ tập, quả thực có một gương mặt xa lạ ở giữa.   Đám đông gọi nhau, đều xưng "Thôi tiểu lang."   "Hắn chính là công tử họ Thôi?"   Kẻ đó diện mạo thanh tú, khuôn mặt thon dài, vẫn còn vẻ ngây thơ của tuổi trẻ.   Trong Đại Yến, Thôi gia tuy không phải đại thế gia nhưng cũng không tầm thường.   Huống hồ, tuy là con thứ nuôi dưới danh nghĩa chính thất mẫu, Thôi tiểu lang cũng chỉ là thứ tử.   Thế là, ta có thể ra tay được rồi.   Ta ra hiệu cho Tiểu Mai, đang định hành động thì bỗng nhiên đám đông tĩnh lặng, mọi người đồng loạt nhìn về phía sau ta.   Gió rít qua trúc, người quý phái đang đến.   Ta vội kéo Tiểu Mai lùi về con đường nhỏ, sau lưng nghe tiếng guốc gỗ bước trên nền đá, dừng lại trước chiếc chiếu tre.  …

Chương 23: Hoàn

Xuân Phong Dưỡng Sơn Hà - Chuyện Xưa Chốn Hoàng CungTác giả: Chuyện Xưa Chốn Hoàng CungTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1   Thị nữ Tiểu Mai vì muốn làm nổi bật vẻ đẹp của ta, đã tự nguyện tô mặt mình đen sạm, tới nơi chỉ còn một đôi mắt trắng tinh đảo qua đảo lại.   "Ơ, lang quân kia sao lạ mặt thế."   Giữa rừng trúc xanh rờn, khúc thủy lưu bồng bềnh.   Ta đưa ánh mắt về phía nhóm thiếu niên tụ tập, quả thực có một gương mặt xa lạ ở giữa.   Đám đông gọi nhau, đều xưng "Thôi tiểu lang."   "Hắn chính là công tử họ Thôi?"   Kẻ đó diện mạo thanh tú, khuôn mặt thon dài, vẫn còn vẻ ngây thơ của tuổi trẻ.   Trong Đại Yến, Thôi gia tuy không phải đại thế gia nhưng cũng không tầm thường.   Huống hồ, tuy là con thứ nuôi dưới danh nghĩa chính thất mẫu, Thôi tiểu lang cũng chỉ là thứ tử.   Thế là, ta có thể ra tay được rồi.   Ta ra hiệu cho Tiểu Mai, đang định hành động thì bỗng nhiên đám đông tĩnh lặng, mọi người đồng loạt nhìn về phía sau ta.   Gió rít qua trúc, người quý phái đang đến.   Ta vội kéo Tiểu Mai lùi về con đường nhỏ, sau lưng nghe tiếng guốc gỗ bước trên nền đá, dừng lại trước chiếc chiếu tre.  … Nghe vậy, hắn mới dang tay ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Chỉ nói lời ngọt ngào là chưa đủ, còn phải giữ vững đến cùng.” “Vâng, vâng.” “Ừm.” Tiếng “ừm” này, đối với Vương Ngọc, nghĩa là chuyện coi như tạm qua. Thấy vậy, ta liền tranh thủ thì thầm: “Vậy còn chuyện của muội muội ta…” “Yên tâm, chuyện này không khó. Cứ để Viên Hộ đi làm bạn với Thôi Trạm là xong.” “Thôi Trạm sao?” “Hắn một mình đầu quân dưới trướng Mộ Dung Thùy, hẳn cũng buồn lắm.” “…” Nhớ lại dáng vẻ cạo râu đánh phấn, còn tỉ mỉ hơn cả các nữ nhân của Viên Hộ, ta không khỏi rùng mình. Thấy ta suy nghĩ, Vương Ngọc nhẹ nhàng vuốt bụng ta: “À, nàng đã nghĩ ra tên cho con chưa?” “Đặt tên không phải là việc của chàng sao?” “Không sao, cứ nói thử xem.” Ta suy nghĩ một lúc: “Gọi là Tuyên, hoặc Nghi, nam nữ đều dùng được.” Hắn gật đầu: “Ừm, hay đấy, cứ lấy hai cái tên này đi.” Ta: “…” Vương Ngọc thấy vẻ mặt ta ngơ ngác, dường như lại bị chạm đúng chỗ buồn cười, hắn ngồi đó ôm bụng cười đến không thẳng nổi người. Thấy ta buồn bực, hắn mới nhẹ nhàng nói: “Giữa hàng vạn người, chỉ có Tần Tần là thú vị, ở bên nàng lâu ngày lại càng thấy ngọt ngào.” Hừ, chẳng phải chỉ để lấy ta ra đùa cợt sao? Thấy ta giận dỗi, hắn lại ghé sát tai thì thầm, nói mãi đến khi mặt ta đỏ bừng, chẳng còn giận nổi nữa. Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu sáng, mặt đất đã phủ một lớp sương bạc. Thời gian như bóng câu qua cửa, canh dài đêm thẳm. (Phiên ngoại hoàn)  (truyện được làm bởi page Mỗi ngày chỉ thích làm Cá Muối, vui lòng không reup) Tạ Tần, vợ của Tư đồ Vương Ngọc, sinh ra ở Trường Châu, lớn lên tại Trần Quận. Từng dùng bút luận thời cuộc, ngòi bút sắc sảo, cũng nhiều lần để lại những lời lẽ hài hước. Sau khi Duệ Vương chấn hưng, Tạ Tần lập nữ học đường, mở viện dưỡng nhi, được nhân gian hết lời khen ngợi, là nữ sử gia đứng đầu Đại Nghiệp. —Nghiệp Thư · Tạ Tần Truyện Hoàn

Nghe vậy, hắn mới dang tay ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Chỉ nói lời ngọt ngào là chưa đủ, còn phải giữ vững đến cùng.”

 

“Vâng, vâng.”

 

“Ừm.”

 

Tiếng “ừm” này, đối với Vương Ngọc, nghĩa là chuyện coi như tạm qua. Thấy vậy, ta liền tranh thủ thì thầm: “Vậy còn chuyện của muội muội ta…”

 

“Yên tâm, chuyện này không khó. Cứ để Viên Hộ đi làm bạn với Thôi Trạm là xong.”

 

“Thôi Trạm sao?”

 

“Hắn một mình đầu quân dưới trướng Mộ Dung Thùy, hẳn cũng buồn lắm.”

 

“…”

 

Nhớ lại dáng vẻ cạo râu đánh phấn, còn tỉ mỉ hơn cả các nữ nhân của Viên Hộ, ta không khỏi rùng mình.

 

Thấy ta suy nghĩ, Vương Ngọc nhẹ nhàng vuốt bụng ta: “À, nàng đã nghĩ ra tên cho con chưa?”

 

“Đặt tên không phải là việc của chàng sao?”

 

“Không sao, cứ nói thử xem.”

 

Ta suy nghĩ một lúc: “Gọi là Tuyên, hoặc Nghi, nam nữ đều dùng được.”

 

Hắn gật đầu: “Ừm, hay đấy, cứ lấy hai cái tên này đi.”

 

Ta: “…”

 

Vương Ngọc thấy vẻ mặt ta ngơ ngác, dường như lại bị chạm đúng chỗ buồn cười, hắn ngồi đó ôm bụng cười đến không thẳng nổi người.

 

Thấy ta buồn bực, hắn mới nhẹ nhàng nói: “Giữa hàng vạn người, chỉ có Tần Tần là thú vị, ở bên nàng lâu ngày lại càng thấy ngọt ngào.”

 

Hừ, chẳng phải chỉ để lấy ta ra đùa cợt sao?

 

Thấy ta giận dỗi, hắn lại ghé sát tai thì thầm, nói mãi đến khi mặt ta đỏ bừng, chẳng còn giận nổi nữa.

 

Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu sáng, mặt đất đã phủ một lớp sương bạc.

 

Thời gian như bóng câu qua cửa, canh dài đêm thẳm.

 

(Phiên ngoại hoàn)

 

 (truyện được làm bởi page Mỗi ngày chỉ thích làm Cá Muối, vui lòng không reup)

 

Tạ Tần

, vợ của Tư đồ Vương Ngọc, sinh ra ở Trường Châu, lớn lên tại Trần Quận. Từng dùng bút luận thời cuộc, ngòi bút sắc sảo, cũng nhiều lần để lại những lời lẽ hài hước. Sau khi Duệ Vương chấn hưng, Tạ Tần lập nữ học đường, mở viện dưỡng nhi, được nhân gian hết lời khen ngợi, là nữ sử gia đứng đầu Đại Nghiệp.

 

Nghiệp Thư · Tạ Tần Truyện

 

Hoàn

Xuân Phong Dưỡng Sơn Hà - Chuyện Xưa Chốn Hoàng CungTác giả: Chuyện Xưa Chốn Hoàng CungTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1   Thị nữ Tiểu Mai vì muốn làm nổi bật vẻ đẹp của ta, đã tự nguyện tô mặt mình đen sạm, tới nơi chỉ còn một đôi mắt trắng tinh đảo qua đảo lại.   "Ơ, lang quân kia sao lạ mặt thế."   Giữa rừng trúc xanh rờn, khúc thủy lưu bồng bềnh.   Ta đưa ánh mắt về phía nhóm thiếu niên tụ tập, quả thực có một gương mặt xa lạ ở giữa.   Đám đông gọi nhau, đều xưng "Thôi tiểu lang."   "Hắn chính là công tử họ Thôi?"   Kẻ đó diện mạo thanh tú, khuôn mặt thon dài, vẫn còn vẻ ngây thơ của tuổi trẻ.   Trong Đại Yến, Thôi gia tuy không phải đại thế gia nhưng cũng không tầm thường.   Huống hồ, tuy là con thứ nuôi dưới danh nghĩa chính thất mẫu, Thôi tiểu lang cũng chỉ là thứ tử.   Thế là, ta có thể ra tay được rồi.   Ta ra hiệu cho Tiểu Mai, đang định hành động thì bỗng nhiên đám đông tĩnh lặng, mọi người đồng loạt nhìn về phía sau ta.   Gió rít qua trúc, người quý phái đang đến.   Ta vội kéo Tiểu Mai lùi về con đường nhỏ, sau lưng nghe tiếng guốc gỗ bước trên nền đá, dừng lại trước chiếc chiếu tre.  … Nghe vậy, hắn mới dang tay ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Chỉ nói lời ngọt ngào là chưa đủ, còn phải giữ vững đến cùng.” “Vâng, vâng.” “Ừm.” Tiếng “ừm” này, đối với Vương Ngọc, nghĩa là chuyện coi như tạm qua. Thấy vậy, ta liền tranh thủ thì thầm: “Vậy còn chuyện của muội muội ta…” “Yên tâm, chuyện này không khó. Cứ để Viên Hộ đi làm bạn với Thôi Trạm là xong.” “Thôi Trạm sao?” “Hắn một mình đầu quân dưới trướng Mộ Dung Thùy, hẳn cũng buồn lắm.” “…” Nhớ lại dáng vẻ cạo râu đánh phấn, còn tỉ mỉ hơn cả các nữ nhân của Viên Hộ, ta không khỏi rùng mình. Thấy ta suy nghĩ, Vương Ngọc nhẹ nhàng vuốt bụng ta: “À, nàng đã nghĩ ra tên cho con chưa?” “Đặt tên không phải là việc của chàng sao?” “Không sao, cứ nói thử xem.” Ta suy nghĩ một lúc: “Gọi là Tuyên, hoặc Nghi, nam nữ đều dùng được.” Hắn gật đầu: “Ừm, hay đấy, cứ lấy hai cái tên này đi.” Ta: “…” Vương Ngọc thấy vẻ mặt ta ngơ ngác, dường như lại bị chạm đúng chỗ buồn cười, hắn ngồi đó ôm bụng cười đến không thẳng nổi người. Thấy ta buồn bực, hắn mới nhẹ nhàng nói: “Giữa hàng vạn người, chỉ có Tần Tần là thú vị, ở bên nàng lâu ngày lại càng thấy ngọt ngào.” Hừ, chẳng phải chỉ để lấy ta ra đùa cợt sao? Thấy ta giận dỗi, hắn lại ghé sát tai thì thầm, nói mãi đến khi mặt ta đỏ bừng, chẳng còn giận nổi nữa. Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu sáng, mặt đất đã phủ một lớp sương bạc. Thời gian như bóng câu qua cửa, canh dài đêm thẳm. (Phiên ngoại hoàn)  (truyện được làm bởi page Mỗi ngày chỉ thích làm Cá Muối, vui lòng không reup) Tạ Tần, vợ của Tư đồ Vương Ngọc, sinh ra ở Trường Châu, lớn lên tại Trần Quận. Từng dùng bút luận thời cuộc, ngòi bút sắc sảo, cũng nhiều lần để lại những lời lẽ hài hước. Sau khi Duệ Vương chấn hưng, Tạ Tần lập nữ học đường, mở viện dưỡng nhi, được nhân gian hết lời khen ngợi, là nữ sử gia đứng đầu Đại Nghiệp. —Nghiệp Thư · Tạ Tần Truyện Hoàn

Chương 23: Hoàn