Ánh nắng ấm áp xuyên qua khe cửa sổ tràn vào căn phòng nhỏ. Cậu thiếu niên nằm ở dưỡi sàn nhà khẽ nhíu mày, đưa tay dụi dụi tròng mắt đen thui, tay còn lại kéo thẳng chiếc T - Shirt còn nhăn nhúm. Cậu theo thói quen đi đến bên trái căn phòng nhưng lại không phải nhà vệ sinh mà là bức tường sơn màu đỏ chói lọi. Phùng Tiểu Văn nhíu mày. Quái lạ! Phòng cậu từ bao giờ đổi chỗ nhà vệ sinh? Lại còn sơn lại màu tường? Mà còn là màu đỏ chót mà cậu ghét nhất? Thầm thương nhớ căn phòng xanh nhạt thân thương cậu bước vào toilet. Cạch. Bàn trải đánh răng trong tay cậu rơi xuống đất. Phùng Tiểu Văn ngây người nhìn bóng dáng trong gương. Khuôn mặt nhỏ nhắn, long mi cong vút, đôi môi thì hồng hồng. Nom cả khuôn mặt phi thường khả ái. Đôi tay không ý thức được sờ vào gương. Ai đây? Chờ chút! Cậu hết nhìn bàn tay đang đặt trên gương lại nhìn hình ảnh phản chiếu. _ Đây là mình hả...!?! - Sâu ba giây chết lặng đại não của Phùng Tiểu Văn cuối cùng cũng theo kịp tiết tấu mà bùng nổ. _ f*ck!!!! Cái quần…
Chương 13: Thu Thập Đàn Em
Nam Phụ Cải Biên: Nam Nữ Chủ Tránh Xa Ta RaTác giả: Đường Tiểu ĐiềmTruyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngÁnh nắng ấm áp xuyên qua khe cửa sổ tràn vào căn phòng nhỏ. Cậu thiếu niên nằm ở dưỡi sàn nhà khẽ nhíu mày, đưa tay dụi dụi tròng mắt đen thui, tay còn lại kéo thẳng chiếc T - Shirt còn nhăn nhúm. Cậu theo thói quen đi đến bên trái căn phòng nhưng lại không phải nhà vệ sinh mà là bức tường sơn màu đỏ chói lọi. Phùng Tiểu Văn nhíu mày. Quái lạ! Phòng cậu từ bao giờ đổi chỗ nhà vệ sinh? Lại còn sơn lại màu tường? Mà còn là màu đỏ chót mà cậu ghét nhất? Thầm thương nhớ căn phòng xanh nhạt thân thương cậu bước vào toilet. Cạch. Bàn trải đánh răng trong tay cậu rơi xuống đất. Phùng Tiểu Văn ngây người nhìn bóng dáng trong gương. Khuôn mặt nhỏ nhắn, long mi cong vút, đôi môi thì hồng hồng. Nom cả khuôn mặt phi thường khả ái. Đôi tay không ý thức được sờ vào gương. Ai đây? Chờ chút! Cậu hết nhìn bàn tay đang đặt trên gương lại nhìn hình ảnh phản chiếu. _ Đây là mình hả...!?! - Sâu ba giây chết lặng đại não của Phùng Tiểu Văn cuối cùng cũng theo kịp tiết tấu mà bùng nổ. _ f*ck!!!! Cái quần… Bạn học Trác Tường Vi kia rất nhanh đã lẩn khỏi tầm mắt của Phùng Tiểu Văn, cậu cũng chẳng thèm để ý con con người kì lạ này nữa. Mà hình như hướng cậu ta chạy là ban 1 thì phải.Cuối cùng Phùng Tiểu Văn cũng đã rút ra một chân lí, cái ban một này ấy a, toàn mấy đứa dở không. Chỉ được cái học giỏi!Tiếng chuông vào lớp vừa vang thì Phùng Tiểu Văn cũng bước vào. Mà cái lớp 11-9 ngày thường ồn hơn cái siêu thị này hôm nay im ắng lạ thường. Khi Mạn Thiên vừa bước vào thì đã thấy ‘ Mới trốn trại ’ đang ngồi chờ sẵn ở chỗ cậu.Cậu ta mặc một chiếc áo phông, khoác bên ngoài là áo đồng phục trường, khuôn mặt bị cậu đánh xanh xanh tím tím. Bộ dạng ngu không thể tả nổi. Thấy Phùng Tiểu Văn đến, cậu ta vội vàng chạy đến trước mặt cậu.Phùng Tiểu Văn còn tưởng cậu ta muốn đánh nhau tiếp, ai ngờ cậu ta lại chủ động cúi đầu xin lỗi._ Anh Mạn Thiên, xin lỗi. Lần trước là em l* m*ng, không phải với anh. Giờ em hiểu ra rồi. Anh Mạn Thiên, xin anh cho em đi theo anh! - Cậu ta nói rất to như để cố che đi sự xấu hổ, khuôn mặt cũng càng cúi sâu xuống.Chưa nói đồng ý hay không, Phùng Tiểu Văn thật sự muốn hỏi câu ta, cúi như vậy bộ không thấy mỏi cổ hả._ Cậu muốn theo tôi? Đã suy nghĩ kĩ chưa?_ Em đã suy nghĩ mất hai mươi phút lận đó, rất kĩ rồi ạ! Anh Mạn Thiên xin hãy cho em đi theo anh!Anh Mạn Thiên:... hai mươi phút mà gọi là kĩ á???_ Khụ, thôi cũng được. Cậu muốn theo tôi cũng được, điểm thi tháng này tất cả các môn sáu mươi điểm. Thế nào, làm được không?Mới trốn trại:... Tất cả các môn sáu mươi điểm? Đùa người à, lần trước thi một môn được có mười điểm, lần này sáu mươi điểm, mà còn là tất cả các môn.Thấy ‘ Mới trốn trại ’ im lặng một lúc, vẻ mặt suy nghĩ đăm chiêu lắm, Phùng Tiểu Văn còn tưởng cậu ta quyết định từ bỏ cơ. Ai ngờ cậu ta càng quyết tâm, cái miệng như cái loa phát thanh phường hét ầm lên._ Vì sự nghiệp làm đàn em của anh Mạn Thiên, em sẽ cố gắng! Dù có phải bán thân í lộn nhờ sự giúp đỡ em cũng sẽ làm!!!![ @ làm nhảm: khổ thân em nó, muốn làm đàn em của người ta thôi cũng phải đi bán thân í lộn tìm kiếm sự giúp đỡ:)) ]Phùng Tiểu Văn nghe xong liền có chút nghi ngờ. Cậu ta vừa nói bán thân phải không?? Không phải cậu ta sẽ bán thân cho giám thị để lấy điểm chứ? Cậu vừa nghĩ vừa nhìn thêm một lượt tên nhóc này từ trên xuống dưới.Thân hình thì bình thường, lại thêm quanh năm suốt tháng đi đánh nhau nên đen đi rất nhiều. Mái tóc màu nâu sậm càng không có gì nổi bật, ngũ quan thì lại giống hệt người ta: hai mắt, một mũi, một miệng.Con người này muốn bán thân chắc chẳng có ma nào thèm đâu ha. Nếu thật sự có người muốn cậu ta, hẳn người đó khẩu vị rất kém đi.Thầy giáo Tuý: Hắt xì!!!! Có ai vừa nhắc hắn không?_ Cậu muốn làm gì thì làm. - Sau cùng Phùng Tiểu Văn nói. Dù gì cậu cũng là người đã ngoài ba mươi. Không thể nhẫn tâm dập chà đạp mong muốn của một đứa nhỏ có quyết tâm vậy được._ Dạ, anh Mạn Thiên! Em nhất định sẽ cố gắng. Đến lúc đó anh cũng không được nuốt lời, phải nhận em làm đàn em của anh đó! - ‘ Mới trốn trại ’ nói xong liền vui vẻ về chỗ.Nhưng Phùng Tiểu Văn hình như lại quên gì đó rồi, vội gọi giật cậu ta lại. - Này, mới trốn trại, tên cậu là gì?Mới trốn trại:... - Tâm Như Phúc.Phùng Tiểu Văn: Ờ. Xong rồi đó, về chỗ đi....----------------...Tiểu kịch trường:Tuý Bình ngồi dựa lưng vào ghế ở phòng giáo vụ, khoé môi cong lên một nụ cười quỷ dị. Vừa rồi hắt xì hơi mấy cái liền không biết của phải mèo nhỏ của hắn đang nhớ hắn không nữa.[ @ làm nhảm: mấy chế còn nhớ lão Tuý ôn thần ở chương 8 không. Ổng đó ~. Cp nào thì tự đoán nha ~ ]Sau vụ đánh nhau mấy hôm trước, cậu bị hắn đem về nhà quản giáo một hồi sau đó liền không chịu ở chung với hắn nữa. Mấy hôm nay cậu nhìn thấy hắn là đi đường vòng, đã vậy buổi tối còn chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi của hắn, đi qua đi lại, nhưng nhất định không cho hắn động vào, khiến hắn chỉ có thể nhìn nhưng không thể ăn. Quả thật khiến tâm tình ngứa ngáy không thôi.Đang lúc khổ não suy nghĩ hôm nay làm sao ăn được mèo con thì đứa cháu ‘ yêu quý ’ bước vào.Hôm nay cậu ta trông có vẻ phá lệ vui. Chứ thường ngày mặt lúc nào cũng hằm hằm. Doạ người ta chết đi được._ Sao? Hôm nay có gì vui à! - Tuý Bình hỏi._ Hôm nay gặp được một bé Hamster đáng yêu. Đang nghĩ cách bắt về. - Cậu ta nhã nhặn trả lời._ Ha! Không biết con Hamster nào lại được đứa cháu bảo bối của tôi để ý? - Quý Bình vừa tò mò vừa có ý châm chọc hỏi tiếp._ Tốt hơn con mèo nhỏ của cậu. - cậu thiếu niên không nhanh không chậm nói.Cậu ta không ai khác chính là Trác Tường Vi.
Bạn học Trác Tường Vi kia rất nhanh đã lẩn khỏi tầm mắt của Phùng Tiểu Văn, cậu cũng chẳng thèm để ý con con người kì lạ này nữa. Mà hình như hướng cậu ta chạy là ban 1 thì phải.
Cuối cùng Phùng Tiểu Văn cũng đã rút ra một chân lí, cái ban một này ấy a, toàn mấy đứa dở không. Chỉ được cái học giỏi!
Tiếng chuông vào lớp vừa vang thì Phùng Tiểu Văn cũng bước vào. Mà cái lớp 11-9 ngày thường ồn hơn cái siêu thị này hôm nay im ắng lạ thường. Khi Mạn Thiên vừa bước vào thì đã thấy ‘ Mới trốn trại ’ đang ngồi chờ sẵn ở chỗ cậu.
Cậu ta mặc một chiếc áo phông, khoác bên ngoài là áo đồng phục trường, khuôn mặt bị cậu đánh xanh xanh tím tím. Bộ dạng ngu không thể tả nổi. Thấy Phùng Tiểu Văn đến, cậu ta vội vàng chạy đến trước mặt cậu.
Phùng Tiểu Văn còn tưởng cậu ta muốn đánh nhau tiếp, ai ngờ cậu ta lại chủ động cúi đầu xin lỗi.
_ Anh Mạn Thiên, xin lỗi. Lần trước là em l* m*ng, không phải với anh. Giờ em hiểu ra rồi. Anh Mạn Thiên, xin anh cho em đi theo anh! - Cậu ta nói rất to như để cố che đi sự xấu hổ, khuôn mặt cũng càng cúi sâu xuống.
Chưa nói đồng ý hay không, Phùng Tiểu Văn thật sự muốn hỏi câu ta, cúi như vậy bộ không thấy mỏi cổ hả.
_ Cậu muốn theo tôi? Đã suy nghĩ kĩ chưa?
_ Em đã suy nghĩ mất hai mươi phút lận đó, rất kĩ rồi ạ! Anh Mạn Thiên xin hãy cho em đi theo anh!
Anh Mạn Thiên:... hai mươi phút mà gọi là kĩ á???
_ Khụ, thôi cũng được. Cậu muốn theo tôi cũng được, điểm thi tháng này tất cả các môn sáu mươi điểm. Thế nào, làm được không?
Mới trốn trại:... Tất cả các môn sáu mươi điểm? Đùa người à, lần trước thi một môn được có mười điểm, lần này sáu mươi điểm, mà còn là tất cả các môn.
Thấy ‘ Mới trốn trại ’ im lặng một lúc, vẻ mặt suy nghĩ đăm chiêu lắm, Phùng Tiểu Văn còn tưởng cậu ta quyết định từ bỏ cơ. Ai ngờ cậu ta càng quyết tâm, cái miệng như cái loa phát thanh phường hét ầm lên.
_ Vì sự nghiệp làm đàn em của anh Mạn Thiên, em sẽ cố gắng! Dù có phải bán thân í lộn nhờ sự giúp đỡ em cũng sẽ làm!!!!
[ @ làm nhảm: khổ thân em nó, muốn làm đàn em của người ta thôi cũng phải đi bán thân í lộn tìm kiếm sự giúp đỡ:)) ]
Phùng Tiểu Văn nghe xong liền có chút nghi ngờ. Cậu ta vừa nói bán thân phải không?? Không phải cậu ta sẽ bán thân cho giám thị để lấy điểm chứ? Cậu vừa nghĩ vừa nhìn thêm một lượt tên nhóc này từ trên xuống dưới.
Thân hình thì bình thường, lại thêm quanh năm suốt tháng đi đánh nhau nên đen đi rất nhiều. Mái tóc màu nâu sậm càng không có gì nổi bật, ngũ quan thì lại giống hệt người ta: hai mắt, một mũi, một miệng.
Con người này muốn bán thân chắc chẳng có ma nào thèm đâu ha. Nếu thật sự có người muốn cậu ta, hẳn người đó khẩu vị rất kém đi.
Thầy giáo Tuý: Hắt xì!!!! Có ai vừa nhắc hắn không?
_ Cậu muốn làm gì thì làm. - Sau cùng Phùng Tiểu Văn nói. Dù gì cậu cũng là người đã ngoài ba mươi. Không thể nhẫn tâm dập chà đạp mong muốn của một đứa nhỏ có quyết tâm vậy được.
_ Dạ, anh Mạn Thiên! Em nhất định sẽ cố gắng. Đến lúc đó anh cũng không được nuốt lời, phải nhận em làm đàn em của anh đó! - ‘ Mới trốn trại ’ nói xong liền vui vẻ về chỗ.
Nhưng Phùng Tiểu Văn hình như lại quên gì đó rồi, vội gọi giật cậu ta lại. - Này, mới trốn trại, tên cậu là gì?
Mới trốn trại:... - Tâm Như Phúc.
Phùng Tiểu Văn: Ờ. Xong rồi đó, về chỗ đi.
...----------------...
Tiểu kịch trường:
Tuý Bình ngồi dựa lưng vào ghế ở phòng giáo vụ, khoé môi cong lên một nụ cười quỷ dị. Vừa rồi hắt xì hơi mấy cái liền không biết của phải mèo nhỏ của hắn đang nhớ hắn không nữa.
[ @ làm nhảm: mấy chế còn nhớ lão Tuý ôn thần ở chương 8 không. Ổng đó ~. Cp nào thì tự đoán nha ~ ]
Sau vụ đánh nhau mấy hôm trước, cậu bị hắn đem về nhà quản giáo một hồi sau đó liền không chịu ở chung với hắn nữa. Mấy hôm nay cậu nhìn thấy hắn là đi đường vòng, đã vậy buổi tối còn chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi của hắn, đi qua đi lại, nhưng nhất định không cho hắn động vào, khiến hắn chỉ có thể nhìn nhưng không thể ăn. Quả thật khiến tâm tình ngứa ngáy không thôi.
Đang lúc khổ não suy nghĩ hôm nay làm sao ăn được mèo con thì đứa cháu ‘ yêu quý ’ bước vào.
Hôm nay cậu ta trông có vẻ phá lệ vui. Chứ thường ngày mặt lúc nào cũng hằm hằm. Doạ người ta chết đi được.
_ Sao? Hôm nay có gì vui à! - Tuý Bình hỏi.
_ Hôm nay gặp được một bé Hamster đáng yêu. Đang nghĩ cách bắt về. - Cậu ta nhã nhặn trả lời.
_ Ha! Không biết con Hamster nào lại được đứa cháu bảo bối của tôi để ý? - Quý Bình vừa tò mò vừa có ý châm chọc hỏi tiếp.
_ Tốt hơn con mèo nhỏ của cậu. - cậu thiếu niên không nhanh không chậm nói.
Cậu ta không ai khác chính là Trác Tường Vi.
Nam Phụ Cải Biên: Nam Nữ Chủ Tránh Xa Ta RaTác giả: Đường Tiểu ĐiềmTruyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngÁnh nắng ấm áp xuyên qua khe cửa sổ tràn vào căn phòng nhỏ. Cậu thiếu niên nằm ở dưỡi sàn nhà khẽ nhíu mày, đưa tay dụi dụi tròng mắt đen thui, tay còn lại kéo thẳng chiếc T - Shirt còn nhăn nhúm. Cậu theo thói quen đi đến bên trái căn phòng nhưng lại không phải nhà vệ sinh mà là bức tường sơn màu đỏ chói lọi. Phùng Tiểu Văn nhíu mày. Quái lạ! Phòng cậu từ bao giờ đổi chỗ nhà vệ sinh? Lại còn sơn lại màu tường? Mà còn là màu đỏ chót mà cậu ghét nhất? Thầm thương nhớ căn phòng xanh nhạt thân thương cậu bước vào toilet. Cạch. Bàn trải đánh răng trong tay cậu rơi xuống đất. Phùng Tiểu Văn ngây người nhìn bóng dáng trong gương. Khuôn mặt nhỏ nhắn, long mi cong vút, đôi môi thì hồng hồng. Nom cả khuôn mặt phi thường khả ái. Đôi tay không ý thức được sờ vào gương. Ai đây? Chờ chút! Cậu hết nhìn bàn tay đang đặt trên gương lại nhìn hình ảnh phản chiếu. _ Đây là mình hả...!?! - Sâu ba giây chết lặng đại não của Phùng Tiểu Văn cuối cùng cũng theo kịp tiết tấu mà bùng nổ. _ f*ck!!!! Cái quần… Bạn học Trác Tường Vi kia rất nhanh đã lẩn khỏi tầm mắt của Phùng Tiểu Văn, cậu cũng chẳng thèm để ý con con người kì lạ này nữa. Mà hình như hướng cậu ta chạy là ban 1 thì phải.Cuối cùng Phùng Tiểu Văn cũng đã rút ra một chân lí, cái ban một này ấy a, toàn mấy đứa dở không. Chỉ được cái học giỏi!Tiếng chuông vào lớp vừa vang thì Phùng Tiểu Văn cũng bước vào. Mà cái lớp 11-9 ngày thường ồn hơn cái siêu thị này hôm nay im ắng lạ thường. Khi Mạn Thiên vừa bước vào thì đã thấy ‘ Mới trốn trại ’ đang ngồi chờ sẵn ở chỗ cậu.Cậu ta mặc một chiếc áo phông, khoác bên ngoài là áo đồng phục trường, khuôn mặt bị cậu đánh xanh xanh tím tím. Bộ dạng ngu không thể tả nổi. Thấy Phùng Tiểu Văn đến, cậu ta vội vàng chạy đến trước mặt cậu.Phùng Tiểu Văn còn tưởng cậu ta muốn đánh nhau tiếp, ai ngờ cậu ta lại chủ động cúi đầu xin lỗi._ Anh Mạn Thiên, xin lỗi. Lần trước là em l* m*ng, không phải với anh. Giờ em hiểu ra rồi. Anh Mạn Thiên, xin anh cho em đi theo anh! - Cậu ta nói rất to như để cố che đi sự xấu hổ, khuôn mặt cũng càng cúi sâu xuống.Chưa nói đồng ý hay không, Phùng Tiểu Văn thật sự muốn hỏi câu ta, cúi như vậy bộ không thấy mỏi cổ hả._ Cậu muốn theo tôi? Đã suy nghĩ kĩ chưa?_ Em đã suy nghĩ mất hai mươi phút lận đó, rất kĩ rồi ạ! Anh Mạn Thiên xin hãy cho em đi theo anh!Anh Mạn Thiên:... hai mươi phút mà gọi là kĩ á???_ Khụ, thôi cũng được. Cậu muốn theo tôi cũng được, điểm thi tháng này tất cả các môn sáu mươi điểm. Thế nào, làm được không?Mới trốn trại:... Tất cả các môn sáu mươi điểm? Đùa người à, lần trước thi một môn được có mười điểm, lần này sáu mươi điểm, mà còn là tất cả các môn.Thấy ‘ Mới trốn trại ’ im lặng một lúc, vẻ mặt suy nghĩ đăm chiêu lắm, Phùng Tiểu Văn còn tưởng cậu ta quyết định từ bỏ cơ. Ai ngờ cậu ta càng quyết tâm, cái miệng như cái loa phát thanh phường hét ầm lên._ Vì sự nghiệp làm đàn em của anh Mạn Thiên, em sẽ cố gắng! Dù có phải bán thân í lộn nhờ sự giúp đỡ em cũng sẽ làm!!!![ @ làm nhảm: khổ thân em nó, muốn làm đàn em của người ta thôi cũng phải đi bán thân í lộn tìm kiếm sự giúp đỡ:)) ]Phùng Tiểu Văn nghe xong liền có chút nghi ngờ. Cậu ta vừa nói bán thân phải không?? Không phải cậu ta sẽ bán thân cho giám thị để lấy điểm chứ? Cậu vừa nghĩ vừa nhìn thêm một lượt tên nhóc này từ trên xuống dưới.Thân hình thì bình thường, lại thêm quanh năm suốt tháng đi đánh nhau nên đen đi rất nhiều. Mái tóc màu nâu sậm càng không có gì nổi bật, ngũ quan thì lại giống hệt người ta: hai mắt, một mũi, một miệng.Con người này muốn bán thân chắc chẳng có ma nào thèm đâu ha. Nếu thật sự có người muốn cậu ta, hẳn người đó khẩu vị rất kém đi.Thầy giáo Tuý: Hắt xì!!!! Có ai vừa nhắc hắn không?_ Cậu muốn làm gì thì làm. - Sau cùng Phùng Tiểu Văn nói. Dù gì cậu cũng là người đã ngoài ba mươi. Không thể nhẫn tâm dập chà đạp mong muốn của một đứa nhỏ có quyết tâm vậy được._ Dạ, anh Mạn Thiên! Em nhất định sẽ cố gắng. Đến lúc đó anh cũng không được nuốt lời, phải nhận em làm đàn em của anh đó! - ‘ Mới trốn trại ’ nói xong liền vui vẻ về chỗ.Nhưng Phùng Tiểu Văn hình như lại quên gì đó rồi, vội gọi giật cậu ta lại. - Này, mới trốn trại, tên cậu là gì?Mới trốn trại:... - Tâm Như Phúc.Phùng Tiểu Văn: Ờ. Xong rồi đó, về chỗ đi....----------------...Tiểu kịch trường:Tuý Bình ngồi dựa lưng vào ghế ở phòng giáo vụ, khoé môi cong lên một nụ cười quỷ dị. Vừa rồi hắt xì hơi mấy cái liền không biết của phải mèo nhỏ của hắn đang nhớ hắn không nữa.[ @ làm nhảm: mấy chế còn nhớ lão Tuý ôn thần ở chương 8 không. Ổng đó ~. Cp nào thì tự đoán nha ~ ]Sau vụ đánh nhau mấy hôm trước, cậu bị hắn đem về nhà quản giáo một hồi sau đó liền không chịu ở chung với hắn nữa. Mấy hôm nay cậu nhìn thấy hắn là đi đường vòng, đã vậy buổi tối còn chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi của hắn, đi qua đi lại, nhưng nhất định không cho hắn động vào, khiến hắn chỉ có thể nhìn nhưng không thể ăn. Quả thật khiến tâm tình ngứa ngáy không thôi.Đang lúc khổ não suy nghĩ hôm nay làm sao ăn được mèo con thì đứa cháu ‘ yêu quý ’ bước vào.Hôm nay cậu ta trông có vẻ phá lệ vui. Chứ thường ngày mặt lúc nào cũng hằm hằm. Doạ người ta chết đi được._ Sao? Hôm nay có gì vui à! - Tuý Bình hỏi._ Hôm nay gặp được một bé Hamster đáng yêu. Đang nghĩ cách bắt về. - Cậu ta nhã nhặn trả lời._ Ha! Không biết con Hamster nào lại được đứa cháu bảo bối của tôi để ý? - Quý Bình vừa tò mò vừa có ý châm chọc hỏi tiếp._ Tốt hơn con mèo nhỏ của cậu. - cậu thiếu niên không nhanh không chậm nói.Cậu ta không ai khác chính là Trác Tường Vi.