Edit: Lily_Carlos Tháng sáu ở Giang thành, mưa nhiều, tiếng ve kêu ồn ào. Lớp toán nâng cao vừa mới học được nửa tiết thì ngoài cửa sổ chợt đổ mưa to, Ninh Gia Hàng không thèm để ý đến mà ngồi xoay bút, lông mi cụp xuống không biết là đang nghĩ cái gì. Chuông tan học vang lên, mưa cũng nhỏ dần, chiều hôm nay cậu chỉ cầm một cái bút và một quyển sách ra khỏi cửa đến cả cặp sách cũng không mang theo, hơn nữa cậu không thân với những bạn cùng kí túc xá nên trong mắt mọi người thì lúc này cậu có chút lẻ loi. Cậu từ chối ý tốt muốn cho cậu mượn ô của các bạn nữ, Ninh Gia Hàng cất điện thoại vào trong túi cầm lấy sách giáo khoa để che đầu sau đó chạy vào màn mưa, nhưng mà chưa được hai bước thì có người giữ tay cậu lại. "Không được dầm mưa." Giọng nói quen thuộc vang lên, Ninh Gia Hàng lập tức dừng bước quay lại bắt lấy tay người kia, cậu nhíu mày v**t v* ngón tay lạnh lẽo của người đó: "Sao anh lại đến đây." "Em lười biếng không mang cặp sách và ô đi học đã vậy trời lại đổ mưa nữa chứ, anh…

Chương 3

Làm Nũng Với Anh Trai Rất Có Tác DụngTác giả: Nhân Hình Tịnh Lưu LiTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngôn TìnhEdit: Lily_Carlos Tháng sáu ở Giang thành, mưa nhiều, tiếng ve kêu ồn ào. Lớp toán nâng cao vừa mới học được nửa tiết thì ngoài cửa sổ chợt đổ mưa to, Ninh Gia Hàng không thèm để ý đến mà ngồi xoay bút, lông mi cụp xuống không biết là đang nghĩ cái gì. Chuông tan học vang lên, mưa cũng nhỏ dần, chiều hôm nay cậu chỉ cầm một cái bút và một quyển sách ra khỏi cửa đến cả cặp sách cũng không mang theo, hơn nữa cậu không thân với những bạn cùng kí túc xá nên trong mắt mọi người thì lúc này cậu có chút lẻ loi. Cậu từ chối ý tốt muốn cho cậu mượn ô của các bạn nữ, Ninh Gia Hàng cất điện thoại vào trong túi cầm lấy sách giáo khoa để che đầu sau đó chạy vào màn mưa, nhưng mà chưa được hai bước thì có người giữ tay cậu lại. "Không được dầm mưa." Giọng nói quen thuộc vang lên, Ninh Gia Hàng lập tức dừng bước quay lại bắt lấy tay người kia, cậu nhíu mày v**t v* ngón tay lạnh lẽo của người đó: "Sao anh lại đến đây." "Em lười biếng không mang cặp sách và ô đi học đã vậy trời lại đổ mưa nữa chứ, anh… Edit: Cò LườiBeta: Lily_CarlosSau khi làm sinh nhật cho Ninh Gia Hàng, dường như Giang Vụ có nhiều chuyện phải bận tâm hơn.Ninh Gia Hàng giận dỗi anh.Cũng không phải giận dỗi, nhưng mà cách kiểm tra nhiệt độ cơ thể chuyển từ trán chạm trán qua nhiệt kế, cũng không thay quần áo trước mặt anh nữa, còn nữa cậu cũng không còn ôm chầm lấy cổ anh.Nửa tháng cứ trôi qua như thế.Vài lần Giang Vụ muốn mở miệng nói chuyện, nhưng dường như Ninh Gia Hàng không khác trước đây, thỉnh thoảng vẫn đi đến lớp học buổi tối với anh, cẩn thận sắc thuốc, kiên nhẫn nghe anh nói một chút chuyện vụn vặt.Anh không biết cách anh em nhà khác ở chung với nhau như thế nào, trừ việc gia đình bọn họ hơi đặc biệt so với gia đình khác ra thì Giang Vụ không biết nếu so sánh tình cảm của anh em họ với anh em nhà khác có tốt hơn không.Anh lớn tuổi hơn Ninh Gia Hàng nhưng cũng chỉ lớn hơn một tuổi, nhưng vì Ninh Gia Hàng nguyện ý mở rộng tấm lòng để anh có thể tiếp cận cậu, nên Giang Vụ đối xử với cậu giống như em trai ruột của mình vậy.Có lẽ là người em thật sự trưởng thành nên mói không muốn dính anh như vậy nữa, trái lại bản thân anh lại không thể thích ứng.Nghĩ như vậy nhưng anh vẫn khong buông bỏ được, Giang Vụ khẽ thở dài.Tháng bảy đã đến cũng đồng nghĩa sắp đến cuối kỳ, không phải lo lắng việc ôn tập nhưng trước đó Ninh Gia Hàng lại tham gia một cuộc thi, cuộc thi này là cuộc thi cấp quốc gia nên rất phí sức, Ninh Gia Hàng rất coi trọng, ngày thường Giang Vụ cũng cố gắng không đến làm phiền cậu, hai người đã sớm có sự ăn ý nhất định nhưng tình cảm giữa hai anh em lại dần lạnh xuống không hề được hâm nóng lên.Đây là Giang Vụ một tuần vừa qua.Người anh ngốc bắt đầu trở lên thích nằm xoài trên trên sô pha xem phim bọt biển, nhưng chờ mãi chờ mãi không thấy em trai ra khỏi phòng ôm lấy mình thì lại hậm hực mà trở về phòng ngủ.Ninh Gia Hàng dùng sức xoa xoa đôi lông mày đang nhíu lại, hồ sơ kế hoạch trong máy tính đã sớm làm xong và cậu đã mở ra rồi đóng lại rất nhiều lần, cậu làm như vậy nhưng lại không thể đưa lực chú ý của cậu từ ngoài cửa trở về.Giang Vụ trở lên mệt mỏi.Sau 11h30p, Ninh Gia Hàng tùy ý lật tài liệu hai ba lần thì cảm thấy không còn hứng thú nữa, cuối cùng ánh mắt của cậu dừng lại trên ghế ngồi nửa tiếng, giọng nói gần như không thể nghe thấy: “Anh, ngủ ngon.”Còn người đã sớm lên giường nằm bên kia lại khó ngủ, mất ngủ.Giang Vụ cũng không ngủ muộn, qua 11 giờ đã tính là thức đêm.Hai mốt năm qua giấc ngủ yên bình mỗi đêm đều có ý nghĩa là cuộc sống về đêm của anh không hề phong phú, thậm chí còn không hề ngắm bầu trời đầy sao sáng cùng với một ai đó. Anh bỏ qua thời khắc hoa quỳnh nở rộ, bỏ lỡ khoảnh khắc mặt trời mọc trong nháy mắt, còn có cơ hội thức khuya chơi game và xem phim cùng với em trai nữa.Giang Vụ đắp chăn lẳng lặng nằm thật lâu, lâu đến mức anh cho rằng sao kim đang tỏa sáng trên bầu trời, chẳng qua mới qua thơi gian của một tiết toán cao cấp.Cuối kỳ nên áp lực rất lớn.Không thể.Hôm nay có hơi nóng.Kỳ thật còn còn  mưa.…Càng nghĩ về nó lại càng cảm thấy có tinh thần hơn.Nguyên nhân mất ngủ được Giang Vụ xác định: nằm điều hòa quá khô.Mười phút sau.Giang Vụ vén chăn ra, điều chỉnh chế độ điều hòa.Hai phút sau.Giang Vụ cầm ly nước gõ cửa phòng Ninh Gia Hàng: “Gia hàng, em còn chưa ngủ sao?”Ninh Gia Hàng nhanh chóng mở cửa, biểu tình có chút ngạc nhiên.“Anh ra ngoài uống nước thì thấy vẫn còn ánh sáng hất qua khe cửa, sao vẫn còn chưa ngủ?” Giang Vụ đưa ly nước cho cậu: “Có muốn uống nước hay không?”Ninh Gia Hàng không nhận lấy ly nước, trái lại hai tay lại phủ lên mặt anh, ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào vùng quanh mắt anh sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Vừa rồi không ngủ?”Giang Vụ gật đầu, trên mặt lộ nụ cuời bất đắc dĩ.“Vì sao?” Ninh Gia Hàng kéo anh lên giường ngồi, còn bản thân thì ngồi bên mép giường mát xa huyệt thái dương cho anh.“Không biết,” Giang Vụ nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cậu thì trái tim mềm thành kẹo bông gòn, “Không có gì, anh không sao đâu. Em làm gì vậy, muộn thế này rồi em nên đi ngủ sớm đi.”“Thực sự xin lỗi, mấy ngày hôm nay em không chú ý đến anh nên không phát hiện ra anh ngủ không ngon...”Giang Vụ thở dài trong lòng, anh không nuôi thú cưng nên không biết cách trấn an một con cún lớn như thế nào cả.“Chỉ hôm nay không ngủ được mà thôi, chắc tại trong lòng vẫn luôn nghĩ đến em.” Giang Vụ dịu dàng mà cười rộ lên.Trái tim Ninh Gia Hàng run lên, động tác trên tay chậm một nhịp, lại nghe anh nói: “Bởi vì cảm nhận được em còn chưa ngủ cho nên cũng lo lắng không ngủ được, em xem có phải chúng ta rất ăn ý không?”Ninh Gia Hàng nhìn anh, thật lâu sau mới bế anh lên nhét vào trong chăn, sau đó cũng nhanh chóng tắt đèn và máy tính đi rồi đến bên cạnh Giang Vụ nằm xuống.Giang Vụ giống như đứa trẻ ngoan nằm yên chỉ để lộ đầu, nhẹ giọng nói câu ngủ ngon sau khi em trai nhắm mắt lại.“Anh, ngủ đi.”Nói xong không biết qua bao lâu, Ninh Gia Hàng mới quay đầu nhìn anh.Anh cậu không biết, Ninh Gia Hàng cảm thấy bọn họ làm anh em không hề có chút ăn ý nào.Anh mãi mãi không nhìn thấy được em thật sự muốn gì.Ninh Gia Hàng khát cầu vô vọng.

Edit: Cò Lười

Beta: Lily_Carlos

Sau khi làm sinh nhật cho Ninh Gia Hàng, dường như Giang Vụ có nhiều chuyện phải bận tâm hơn.

Ninh Gia Hàng giận dỗi anh.

Cũng không phải giận dỗi, nhưng mà cách kiểm tra nhiệt độ cơ thể chuyển từ trán chạm trán qua nhiệt kế, cũng không thay quần áo trước mặt anh nữa, còn nữa cậu cũng không còn ôm chầm lấy cổ anh.

Nửa tháng cứ trôi qua như thế.

Vài lần Giang Vụ muốn mở miệng nói chuyện, nhưng dường như Ninh Gia Hàng không khác trước đây, thỉnh thoảng vẫn đi đến lớp học buổi tối với anh, cẩn thận sắc thuốc, kiên nhẫn nghe anh nói một chút chuyện vụn vặt.

Anh không biết cách anh em nhà khác ở chung với nhau như thế nào, trừ việc gia đình bọn họ hơi đặc biệt so với gia đình khác ra thì Giang Vụ không biết nếu so sánh tình cảm của anh em họ với anh em nhà khác có tốt hơn không.

Anh lớn tuổi hơn Ninh Gia Hàng nhưng cũng chỉ lớn hơn một tuổi, nhưng vì Ninh Gia Hàng nguyện ý mở rộng tấm lòng để anh có thể tiếp cận cậu, nên Giang Vụ đối xử với cậu giống như em trai ruột của mình vậy.

Có lẽ là người em thật sự trưởng thành nên mói không muốn dính anh như vậy nữa, trái lại bản thân anh lại không thể thích ứng.

Nghĩ như vậy nhưng anh vẫn khong buông bỏ được, Giang Vụ khẽ thở dài.

Tháng bảy đã đến cũng đồng nghĩa sắp đến cuối kỳ, không phải lo lắng việc ôn tập nhưng trước đó Ninh Gia Hàng lại tham gia một cuộc thi, cuộc thi này là cuộc thi cấp quốc gia nên rất phí sức, Ninh Gia Hàng rất coi trọng, ngày thường Giang Vụ cũng cố gắng không đến làm phiền cậu, hai người đã sớm có sự ăn ý nhất định nhưng tình cảm giữa hai anh em lại dần lạnh xuống không hề được hâm nóng lên.

Đây là Giang Vụ một tuần vừa qua.

Người anh ngốc bắt đầu trở lên thích nằm xoài trên trên sô pha xem phim bọt biển, nhưng chờ mãi chờ mãi không thấy em trai ra khỏi phòng ôm lấy mình thì lại hậm hực mà trở về phòng ngủ.

Ninh Gia Hàng dùng sức xoa xoa đôi lông mày đang nhíu lại, hồ sơ kế hoạch trong máy tính đã sớm làm xong và cậu đã mở ra rồi đóng lại rất nhiều lần, cậu làm như vậy nhưng lại không thể đưa lực chú ý của cậu từ ngoài cửa trở về.

Giang Vụ trở lên mệt mỏi.

Sau 11h30p, Ninh Gia Hàng tùy ý lật tài liệu hai ba lần thì cảm thấy không còn hứng thú nữa, cuối cùng ánh mắt của cậu dừng lại trên ghế ngồi nửa tiếng, giọng nói gần như không thể nghe thấy: “Anh, ngủ ngon.”

Còn người đã sớm lên giường nằm bên kia lại khó ngủ, mất ngủ.

Giang Vụ cũng không ngủ muộn, qua 11 giờ đã tính là thức đêm.

Hai mốt năm qua giấc ngủ yên bình mỗi đêm đều có ý nghĩa là cuộc sống về đêm của anh không hề phong phú, thậm chí còn không hề ngắm bầu trời đầy sao sáng cùng với một ai đó. Anh bỏ qua thời khắc hoa quỳnh nở rộ, bỏ lỡ khoảnh khắc mặt trời mọc trong nháy mắt, còn có cơ hội thức khuya chơi game và xem phim cùng với em trai nữa.

Giang Vụ đắp chăn lẳng lặng nằm thật lâu, lâu đến mức anh cho rằng sao kim đang tỏa sáng trên bầu trời, chẳng qua mới qua thơi gian của một tiết toán cao cấp.

Cuối kỳ nên áp lực rất lớn.

Không thể.

Hôm nay có hơi nóng.

Kỳ thật còn còn  mưa.

Càng nghĩ về nó lại càng cảm thấy có tinh thần hơn.

Nguyên nhân mất ngủ được Giang Vụ xác định: nằm điều hòa quá khô.

Mười phút sau.

Giang Vụ vén chăn ra, điều chỉnh chế độ điều hòa.

Hai phút sau.

Giang Vụ cầm ly nước gõ cửa phòng Ninh Gia Hàng: “Gia hàng, em còn chưa ngủ sao?”

Ninh Gia Hàng nhanh chóng mở cửa, biểu tình có chút ngạc nhiên.

“Anh ra ngoài uống nước thì thấy vẫn còn ánh sáng hất qua khe cửa, sao vẫn còn chưa ngủ?” Giang Vụ đưa ly nước cho cậu: “Có muốn uống nước hay không?”

Ninh Gia Hàng không nhận lấy ly nước, trái lại hai tay lại phủ lên mặt anh, ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào vùng quanh mắt anh sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Vừa rồi không ngủ?”

Giang Vụ gật đầu, trên mặt lộ nụ cuời bất đắc dĩ.

“Vì sao?” Ninh Gia Hàng kéo anh lên giường ngồi, còn bản thân thì ngồi bên mép giường mát xa huyệt thái dương cho anh.

“Không biết,” Giang Vụ nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cậu thì trái tim mềm thành kẹo bông gòn, “Không có gì, anh không sao đâu. Em làm gì vậy, muộn thế này rồi em nên đi ngủ sớm đi.”

“Thực sự xin lỗi, mấy ngày hôm nay em không chú ý đến anh nên không phát hiện ra anh ngủ không ngon...”

Giang Vụ thở dài trong lòng, anh không nuôi thú cưng nên không biết cách trấn an một con cún lớn như thế nào cả.

“Chỉ hôm nay không ngủ được mà thôi, chắc tại trong lòng vẫn luôn nghĩ đến em.” Giang Vụ dịu dàng mà cười rộ lên.

Trái tim Ninh Gia Hàng run lên, động tác trên tay chậm một nhịp, lại nghe anh nói: “Bởi vì cảm nhận được em còn chưa ngủ cho nên cũng lo lắng không ngủ được, em xem có phải chúng ta rất ăn ý không?”

Ninh Gia Hàng nhìn anh, thật lâu sau mới bế anh lên nhét vào trong chăn, sau đó cũng nhanh chóng tắt đèn và máy tính đi rồi đến bên cạnh Giang Vụ nằm xuống.

Giang Vụ giống như đứa trẻ ngoan nằm yên chỉ để lộ đầu, nhẹ giọng nói câu ngủ ngon sau khi em trai nhắm mắt lại.

“Anh, ngủ đi.”

Nói xong không biết qua bao lâu, Ninh Gia Hàng mới quay đầu nhìn anh.

Anh cậu không biết, Ninh Gia Hàng cảm thấy bọn họ làm anh em không hề có chút ăn ý nào.

Anh mãi mãi không nhìn thấy được em thật sự muốn gì.

Ninh Gia Hàng khát cầu vô vọng.

Làm Nũng Với Anh Trai Rất Có Tác DụngTác giả: Nhân Hình Tịnh Lưu LiTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngôn TìnhEdit: Lily_Carlos Tháng sáu ở Giang thành, mưa nhiều, tiếng ve kêu ồn ào. Lớp toán nâng cao vừa mới học được nửa tiết thì ngoài cửa sổ chợt đổ mưa to, Ninh Gia Hàng không thèm để ý đến mà ngồi xoay bút, lông mi cụp xuống không biết là đang nghĩ cái gì. Chuông tan học vang lên, mưa cũng nhỏ dần, chiều hôm nay cậu chỉ cầm một cái bút và một quyển sách ra khỏi cửa đến cả cặp sách cũng không mang theo, hơn nữa cậu không thân với những bạn cùng kí túc xá nên trong mắt mọi người thì lúc này cậu có chút lẻ loi. Cậu từ chối ý tốt muốn cho cậu mượn ô của các bạn nữ, Ninh Gia Hàng cất điện thoại vào trong túi cầm lấy sách giáo khoa để che đầu sau đó chạy vào màn mưa, nhưng mà chưa được hai bước thì có người giữ tay cậu lại. "Không được dầm mưa." Giọng nói quen thuộc vang lên, Ninh Gia Hàng lập tức dừng bước quay lại bắt lấy tay người kia, cậu nhíu mày v**t v* ngón tay lạnh lẽo của người đó: "Sao anh lại đến đây." "Em lười biếng không mang cặp sách và ô đi học đã vậy trời lại đổ mưa nữa chứ, anh… Edit: Cò LườiBeta: Lily_CarlosSau khi làm sinh nhật cho Ninh Gia Hàng, dường như Giang Vụ có nhiều chuyện phải bận tâm hơn.Ninh Gia Hàng giận dỗi anh.Cũng không phải giận dỗi, nhưng mà cách kiểm tra nhiệt độ cơ thể chuyển từ trán chạm trán qua nhiệt kế, cũng không thay quần áo trước mặt anh nữa, còn nữa cậu cũng không còn ôm chầm lấy cổ anh.Nửa tháng cứ trôi qua như thế.Vài lần Giang Vụ muốn mở miệng nói chuyện, nhưng dường như Ninh Gia Hàng không khác trước đây, thỉnh thoảng vẫn đi đến lớp học buổi tối với anh, cẩn thận sắc thuốc, kiên nhẫn nghe anh nói một chút chuyện vụn vặt.Anh không biết cách anh em nhà khác ở chung với nhau như thế nào, trừ việc gia đình bọn họ hơi đặc biệt so với gia đình khác ra thì Giang Vụ không biết nếu so sánh tình cảm của anh em họ với anh em nhà khác có tốt hơn không.Anh lớn tuổi hơn Ninh Gia Hàng nhưng cũng chỉ lớn hơn một tuổi, nhưng vì Ninh Gia Hàng nguyện ý mở rộng tấm lòng để anh có thể tiếp cận cậu, nên Giang Vụ đối xử với cậu giống như em trai ruột của mình vậy.Có lẽ là người em thật sự trưởng thành nên mói không muốn dính anh như vậy nữa, trái lại bản thân anh lại không thể thích ứng.Nghĩ như vậy nhưng anh vẫn khong buông bỏ được, Giang Vụ khẽ thở dài.Tháng bảy đã đến cũng đồng nghĩa sắp đến cuối kỳ, không phải lo lắng việc ôn tập nhưng trước đó Ninh Gia Hàng lại tham gia một cuộc thi, cuộc thi này là cuộc thi cấp quốc gia nên rất phí sức, Ninh Gia Hàng rất coi trọng, ngày thường Giang Vụ cũng cố gắng không đến làm phiền cậu, hai người đã sớm có sự ăn ý nhất định nhưng tình cảm giữa hai anh em lại dần lạnh xuống không hề được hâm nóng lên.Đây là Giang Vụ một tuần vừa qua.Người anh ngốc bắt đầu trở lên thích nằm xoài trên trên sô pha xem phim bọt biển, nhưng chờ mãi chờ mãi không thấy em trai ra khỏi phòng ôm lấy mình thì lại hậm hực mà trở về phòng ngủ.Ninh Gia Hàng dùng sức xoa xoa đôi lông mày đang nhíu lại, hồ sơ kế hoạch trong máy tính đã sớm làm xong và cậu đã mở ra rồi đóng lại rất nhiều lần, cậu làm như vậy nhưng lại không thể đưa lực chú ý của cậu từ ngoài cửa trở về.Giang Vụ trở lên mệt mỏi.Sau 11h30p, Ninh Gia Hàng tùy ý lật tài liệu hai ba lần thì cảm thấy không còn hứng thú nữa, cuối cùng ánh mắt của cậu dừng lại trên ghế ngồi nửa tiếng, giọng nói gần như không thể nghe thấy: “Anh, ngủ ngon.”Còn người đã sớm lên giường nằm bên kia lại khó ngủ, mất ngủ.Giang Vụ cũng không ngủ muộn, qua 11 giờ đã tính là thức đêm.Hai mốt năm qua giấc ngủ yên bình mỗi đêm đều có ý nghĩa là cuộc sống về đêm của anh không hề phong phú, thậm chí còn không hề ngắm bầu trời đầy sao sáng cùng với một ai đó. Anh bỏ qua thời khắc hoa quỳnh nở rộ, bỏ lỡ khoảnh khắc mặt trời mọc trong nháy mắt, còn có cơ hội thức khuya chơi game và xem phim cùng với em trai nữa.Giang Vụ đắp chăn lẳng lặng nằm thật lâu, lâu đến mức anh cho rằng sao kim đang tỏa sáng trên bầu trời, chẳng qua mới qua thơi gian của một tiết toán cao cấp.Cuối kỳ nên áp lực rất lớn.Không thể.Hôm nay có hơi nóng.Kỳ thật còn còn  mưa.…Càng nghĩ về nó lại càng cảm thấy có tinh thần hơn.Nguyên nhân mất ngủ được Giang Vụ xác định: nằm điều hòa quá khô.Mười phút sau.Giang Vụ vén chăn ra, điều chỉnh chế độ điều hòa.Hai phút sau.Giang Vụ cầm ly nước gõ cửa phòng Ninh Gia Hàng: “Gia hàng, em còn chưa ngủ sao?”Ninh Gia Hàng nhanh chóng mở cửa, biểu tình có chút ngạc nhiên.“Anh ra ngoài uống nước thì thấy vẫn còn ánh sáng hất qua khe cửa, sao vẫn còn chưa ngủ?” Giang Vụ đưa ly nước cho cậu: “Có muốn uống nước hay không?”Ninh Gia Hàng không nhận lấy ly nước, trái lại hai tay lại phủ lên mặt anh, ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào vùng quanh mắt anh sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Vừa rồi không ngủ?”Giang Vụ gật đầu, trên mặt lộ nụ cuời bất đắc dĩ.“Vì sao?” Ninh Gia Hàng kéo anh lên giường ngồi, còn bản thân thì ngồi bên mép giường mát xa huyệt thái dương cho anh.“Không biết,” Giang Vụ nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cậu thì trái tim mềm thành kẹo bông gòn, “Không có gì, anh không sao đâu. Em làm gì vậy, muộn thế này rồi em nên đi ngủ sớm đi.”“Thực sự xin lỗi, mấy ngày hôm nay em không chú ý đến anh nên không phát hiện ra anh ngủ không ngon...”Giang Vụ thở dài trong lòng, anh không nuôi thú cưng nên không biết cách trấn an một con cún lớn như thế nào cả.“Chỉ hôm nay không ngủ được mà thôi, chắc tại trong lòng vẫn luôn nghĩ đến em.” Giang Vụ dịu dàng mà cười rộ lên.Trái tim Ninh Gia Hàng run lên, động tác trên tay chậm một nhịp, lại nghe anh nói: “Bởi vì cảm nhận được em còn chưa ngủ cho nên cũng lo lắng không ngủ được, em xem có phải chúng ta rất ăn ý không?”Ninh Gia Hàng nhìn anh, thật lâu sau mới bế anh lên nhét vào trong chăn, sau đó cũng nhanh chóng tắt đèn và máy tính đi rồi đến bên cạnh Giang Vụ nằm xuống.Giang Vụ giống như đứa trẻ ngoan nằm yên chỉ để lộ đầu, nhẹ giọng nói câu ngủ ngon sau khi em trai nhắm mắt lại.“Anh, ngủ đi.”Nói xong không biết qua bao lâu, Ninh Gia Hàng mới quay đầu nhìn anh.Anh cậu không biết, Ninh Gia Hàng cảm thấy bọn họ làm anh em không hề có chút ăn ý nào.Anh mãi mãi không nhìn thấy được em thật sự muốn gì.Ninh Gia Hàng khát cầu vô vọng.

Chương 3