1. Lần đầu tiên gặp bác sĩ Dụ, ánh mắt tôi dừng lại rất lâu trên cổ tay của anh ấy. Đó là một chiếc đồng hồ mặt xanh lá, dây kim loại bạc tinh xảo, mặt đồng hồ còn phản chiếu các hiệu ứng khác nhau theo ánh sáng. Tại sao tôi biết giá trị thực của món đồ này? Bởi vì sếp tôi có một chiếc giống hệt. Hàng pha kè giống hệt. Dù là hàng giả, sếp tôi cũng đã bỏ ra hơn hai ngàn tệ để mua, và mỗi ngày lúc đi họp anh ta đều phải khoe ra với chúng tôi. Nhìn lại chiếc đồng hồ này, từ độ sáng bóng, chất liệu đến mức độ tinh xảo, tất cả đều hơn hẳn chiếc của sếp tôi rất nhiều. Vấn đề là, người này phải thế nào mới đeo một "phòng tắm" trên tay chứ? Kết luận: Nhầm người rồi. Thế là tôi nhanh chóng đứng dậy, cúi người xin lỗi người đàn ông bên bàn. "Xin lỗi, tôi ngồi nhầm bàn rồi." 2. Một phút sau, khi tôi trốn vào nhà vệ sinh thì bị mẹ gọi điện trách mắng một hồi, rồi chậm chạp bước ra. Bàn số 61 không xa, người đàn ông đứng dậy, vẫy tay về phía tôi. Cảnh tượng này, có…
Chương 15
Bệnh Nghề Nghiệp Của A BảoTác giả: Ân TrạchTruyện Đô Thị1. Lần đầu tiên gặp bác sĩ Dụ, ánh mắt tôi dừng lại rất lâu trên cổ tay của anh ấy. Đó là một chiếc đồng hồ mặt xanh lá, dây kim loại bạc tinh xảo, mặt đồng hồ còn phản chiếu các hiệu ứng khác nhau theo ánh sáng. Tại sao tôi biết giá trị thực của món đồ này? Bởi vì sếp tôi có một chiếc giống hệt. Hàng pha kè giống hệt. Dù là hàng giả, sếp tôi cũng đã bỏ ra hơn hai ngàn tệ để mua, và mỗi ngày lúc đi họp anh ta đều phải khoe ra với chúng tôi. Nhìn lại chiếc đồng hồ này, từ độ sáng bóng, chất liệu đến mức độ tinh xảo, tất cả đều hơn hẳn chiếc của sếp tôi rất nhiều. Vấn đề là, người này phải thế nào mới đeo một "phòng tắm" trên tay chứ? Kết luận: Nhầm người rồi. Thế là tôi nhanh chóng đứng dậy, cúi người xin lỗi người đàn ông bên bàn. "Xin lỗi, tôi ngồi nhầm bàn rồi." 2. Một phút sau, khi tôi trốn vào nhà vệ sinh thì bị mẹ gọi điện trách mắng một hồi, rồi chậm chạp bước ra. Bàn số 61 không xa, người đàn ông đứng dậy, vẫy tay về phía tôi. Cảnh tượng này, có… "Khi A Bảo nghèo khó đánh mất linh hồn, cậu ta mới nhận được tiền bạc, địa vị và vinh quang." "Rồi sau đó thì sao?" "Tôi không thể thuyết phục bản thân để sáng tác tập năm." Tôi cúi đầu, nét mặt nặng nề: "Thực tế là, chính nghĩa không thể chiến thắng cái ác, một đứa trẻ ngây thơ không thể đánh bại được người lớn đầy mưu mẹo." "Năm đó, ông ấy lấy hết thành quả lao động của tôi, giả làm nhân viên tín dụng để lừa đảo, cuốn đi cả triệu bạc của biết bao người, kể cả họ hàng thân thích. Ngày nào cũng có người tới đòi nợ." "Vì thế, tôi đã mất cơ hội vào Học viện Mỹ thuật Trung ương." Tôi vừa kể, người đàn ông cao lớn trước mặt bỗng dang rộng đôi tay, ánh mắt trong trẻo, như dòng suối trong núi khiến lòng tôi dịu lại. "Trong mắt em có viết một điều." "Gì cơ?" "Em muốn tôi ôm em." "Chúng ta nhất định phải thử hết mọi tư thế trong một ngày sao?" "Cái gì?" "Không có gì." Chúng tôi im lặng đối mặt. Bất ngờ anh ta vòng tay kéo tôi vào lòng. Ngay lập tức, tôi kiệt sức, như thể rơi vào vườn Địa Đàng, bị thần thánh nắm giữ chặt chẽ. Trước mắt là cảnh sắc rực rỡ, mùi hương lan tỏa ngào ngạt dưới mũi. Cách mà con người bộc lộ cảm xúc thật tầm thường: cảm động thì rơi lệ, đau buồn thì rơi lệ, hối hận thì rơi lệ. Được yêu quý là điều đáng giá như thế, vậy mà cũng phải rơi lệ. Bên tai, giọng anh ta vang lên nhẹ nhàng nhưng chân thành. "Em có biết tin nhắn mà tôi đã rút lại hôm ấy là gì không?" 36. Anh cúi xuống, khẽ chạm vào những vết sẹo đậm nhạt trên cổ tay tôi: "A Bảo tự do, A Bảo thiên tài, nhưng lại phải lăn lộn trong thế giới đầy tàn nhẫn này." "Và cmn có rất nhiều vết thương..." Thật khó tin, vị bác sĩ nhã nhặn này cũng biết nói th* t*c. Tôi bỗng cảm thấy khuôn mặt mình ẩm ướt, đôi mắt như được phủ một lớp nước mỏng, qua lớp kính mờ ảo, gương mặt anh càng rõ nét, vẻ phong nhã bề ngoài bị phá vỡ, trở nên sâu lắng. "Khóc được là tốt, khóc là dấu hiệu của sự chữa lành." Chưa kịp hiểu ý anh nói, anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi tôi, nhanh đến mức như một ảo giác ngắn ngủi. Từ xa vang lên tiếng bước chân, anh buông tôi ra. "Dì." "Ừ." Tôi vội lùi lại vài bước, Viện trưởng Vân đứng trong sân ngoài, như chỉ là đi ngang qua, khuôn mặt điềm tĩnh: "Xin lỗi đã làm phiền hai cháu, dì đi đây." "Không, là cháu phải về rồi." Tôi nhanh chóng đeo túi, liên tục nháy mắt với anh. "Trời còn chưa tối, sao vội về thế?" "Mẹ cháu sẽ lo lắng." Anh nhìn tôi sâu thẳm, lộ vẻ lưu luyến: "Vậy cùng tôi đi đổ xăng, rồi tôi đưa em về, được không?" "Được." Sau khi chứng kiến sự mạnh mẽ và kiểm soát của anh, anh lại lùi một bước, trở về dáng vẻ dịu dàng, hiền lành của bác sĩ Dụ, tôi có chút không quen với sự thay đổi nhanh chóng này. Anh đã ổn định cảm xúc, lái xe đến trạm xăng gần đó. Khi tới nơi, anh dặn tôi ngồi trong xe, rồi xuống xe nhưng lại quay lại gõ cửa sổ. "Đưa tôi bằng lái đi." "Hả? Ở đâu?" "Ngay phía trước chỗ em ngồi." Tôi lục tìm chỗ đó, thấy tấm nhựa bật ra, bằng lái quả nhiên nằm ở vị trí đầu tiên, bên dưới còn là một chồng tài liệu dày. Tôi nhanh chóng đưa bằng lái cho anh. Những giấy tờ trên cùng hơi xáo trộn, tôi tiện tay sắp xếp lại và vô tình nhìn thấy một cái tên quen thuộc, không kìm được mà mở ra xem. Đó là một bệnh án. 37. Bên trong có một tờ ghi chú viết tay, khác hẳn với các nhận thức thường thấy về chữ viết khó đọc của bác sĩ, từng hàng chữ đẹp đẽ, ngay ngắn, như được in ra. "Người ủy thác: Hạo Tố Phân" Đầu tôi như nổ tung, tôi vội lật đến trang thứ hai, thứ ba, tất cả đều là những dòng chữ viết tay giống nhau. "Bệnh nhân: Hạo Hảo, nữ, 27 tuổi." "Bệnh nhân có triệu chứng rõ rệt của 'bên ngoài vui vẻ, bên trong đau khổ', kèm theo lo âu và dễ kích động." "Tư duy trầm cảm mạnh, duy trì cảm giác buồn bã tự phát." "Ý định tự sát nghiêm trọng." "Nghi ngờ trầm cảm từ trung bình đến nặng, cần kiểm tra tâm lý sinh lý chặt chẽ và can thiệp điều trị lâm sàng hiệu quả." Mồ hôi lạnh rịn ra từ trán chảy vào mắt, bỏng rát như thiêu đốt từ mí mắt xuống khóe mắt, khiến tôi buộc phải nhắm mắt một lát.
"Khi A Bảo nghèo khó đánh mất linh hồn, cậu ta mới nhận được tiền bạc, địa vị và vinh quang."
"Rồi sau đó thì sao?"
"Tôi không thể thuyết phục bản thân để sáng tác tập năm." Tôi cúi đầu, nét mặt nặng nề: "Thực tế là, chính nghĩa không thể chiến thắng cái ác, một đứa trẻ ngây thơ không thể đánh bại được người lớn đầy mưu mẹo."
"Năm đó, ông ấy lấy hết thành quả lao động của tôi, giả làm nhân viên tín dụng để lừa đảo, cuốn đi cả triệu bạc của biết bao người, kể cả họ hàng thân thích. Ngày nào cũng có người tới đòi nợ."
"Vì thế, tôi đã mất cơ hội vào Học viện Mỹ thuật Trung ương."
Tôi vừa kể, người đàn ông cao lớn trước mặt bỗng dang rộng đôi tay, ánh mắt trong trẻo, như dòng suối trong núi khiến lòng tôi dịu lại.
"Trong mắt em có viết một điều."
"Gì cơ?"
"Em muốn tôi ôm em."
"Chúng ta nhất định phải thử hết mọi tư thế trong một ngày sao?"
"Cái gì?"
"Không có gì."
Chúng tôi im lặng đối mặt. Bất ngờ anh ta vòng tay kéo tôi vào lòng. Ngay lập tức, tôi kiệt sức, như thể rơi vào vườn Địa Đàng, bị thần thánh nắm giữ chặt chẽ.
Trước mắt là cảnh sắc rực rỡ, mùi hương lan tỏa ngào ngạt dưới mũi.
Cách mà con người bộc lộ cảm xúc thật tầm thường: cảm động thì rơi lệ, đau buồn thì rơi lệ, hối hận thì rơi lệ. Được yêu quý là điều đáng giá như thế, vậy mà cũng phải rơi lệ.
Bên tai, giọng anh ta vang lên nhẹ nhàng nhưng chân thành.
"Em có biết tin nhắn mà tôi đã rút lại hôm ấy là gì không?"
36.
Anh cúi xuống, khẽ chạm vào những vết sẹo đậm nhạt trên cổ tay tôi: "A Bảo tự do, A Bảo thiên tài, nhưng lại phải lăn lộn trong thế giới đầy tàn nhẫn này."
"Và cmn có rất nhiều vết thương..."
Thật khó tin, vị bác sĩ nhã nhặn này cũng biết nói th* t*c.
Tôi bỗng cảm thấy khuôn mặt mình ẩm ướt, đôi mắt như được phủ một lớp nước mỏng, qua lớp kính mờ ảo, gương mặt anh càng rõ nét, vẻ phong nhã bề ngoài bị phá vỡ, trở nên sâu lắng.
"Khóc được là tốt, khóc là dấu hiệu của sự chữa lành."
Chưa kịp hiểu ý anh nói, anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi tôi, nhanh đến mức như một ảo giác ngắn ngủi.
Từ xa vang lên tiếng bước chân, anh buông tôi ra.
"Dì."
"Ừ."
Tôi vội lùi lại vài bước, Viện trưởng Vân đứng trong sân ngoài, như chỉ là đi ngang qua, khuôn mặt điềm tĩnh: "Xin lỗi đã làm phiền hai cháu, dì đi đây."
"Không, là cháu phải về rồi." Tôi nhanh chóng đeo túi, liên tục nháy mắt với anh.
"Trời còn chưa tối, sao vội về thế?"
"Mẹ cháu sẽ lo lắng."
Anh nhìn tôi sâu thẳm, lộ vẻ lưu luyến: "Vậy cùng tôi đi đổ xăng, rồi tôi đưa em về, được không?"
"Được."
Sau khi chứng kiến sự mạnh mẽ và kiểm soát của anh, anh lại lùi một bước, trở về dáng vẻ dịu dàng, hiền lành của bác sĩ Dụ, tôi có chút không quen với sự thay đổi nhanh chóng này. Anh đã ổn định cảm xúc, lái xe đến trạm xăng gần đó.
Khi tới nơi, anh dặn tôi ngồi trong xe, rồi xuống xe nhưng lại quay lại gõ cửa sổ.
"Đưa tôi bằng lái đi."
"Hả? Ở đâu?"
"Ngay phía trước chỗ em ngồi."
Tôi lục tìm chỗ đó, thấy tấm nhựa bật ra, bằng lái quả nhiên nằm ở vị trí đầu tiên, bên dưới còn là một chồng tài liệu dày.
Tôi nhanh chóng đưa bằng lái cho anh.
Những giấy tờ trên cùng hơi xáo trộn, tôi tiện tay sắp xếp lại và vô tình nhìn thấy một cái tên quen thuộc, không kìm được mà mở ra xem.
Đó là một bệnh án.
37.
Bên trong có một tờ ghi chú viết tay, khác hẳn với các nhận thức thường thấy về chữ viết khó đọc của bác sĩ, từng hàng chữ đẹp đẽ, ngay ngắn, như được in ra.
"Người ủy thác: Hạo Tố Phân"
Đầu tôi như nổ tung, tôi vội lật đến trang thứ hai, thứ ba, tất cả đều là những dòng chữ viết tay giống nhau.
"Bệnh nhân: Hạo Hảo, nữ, 27 tuổi."
"Bệnh nhân có triệu chứng rõ rệt của 'bên ngoài vui vẻ, bên trong đau khổ', kèm theo lo âu và dễ kích động."
"Tư duy trầm cảm mạnh, duy trì cảm giác buồn bã tự phát."
"Ý định tự sát nghiêm trọng."
"Nghi ngờ trầm cảm từ trung bình đến nặng, cần kiểm tra tâm lý sinh lý chặt chẽ và can thiệp điều trị lâm sàng hiệu quả."
Mồ hôi lạnh rịn ra từ trán chảy vào mắt, bỏng rát như thiêu đốt từ mí mắt xuống khóe mắt, khiến tôi buộc phải nhắm mắt một lát.
Bệnh Nghề Nghiệp Của A BảoTác giả: Ân TrạchTruyện Đô Thị1. Lần đầu tiên gặp bác sĩ Dụ, ánh mắt tôi dừng lại rất lâu trên cổ tay của anh ấy. Đó là một chiếc đồng hồ mặt xanh lá, dây kim loại bạc tinh xảo, mặt đồng hồ còn phản chiếu các hiệu ứng khác nhau theo ánh sáng. Tại sao tôi biết giá trị thực của món đồ này? Bởi vì sếp tôi có một chiếc giống hệt. Hàng pha kè giống hệt. Dù là hàng giả, sếp tôi cũng đã bỏ ra hơn hai ngàn tệ để mua, và mỗi ngày lúc đi họp anh ta đều phải khoe ra với chúng tôi. Nhìn lại chiếc đồng hồ này, từ độ sáng bóng, chất liệu đến mức độ tinh xảo, tất cả đều hơn hẳn chiếc của sếp tôi rất nhiều. Vấn đề là, người này phải thế nào mới đeo một "phòng tắm" trên tay chứ? Kết luận: Nhầm người rồi. Thế là tôi nhanh chóng đứng dậy, cúi người xin lỗi người đàn ông bên bàn. "Xin lỗi, tôi ngồi nhầm bàn rồi." 2. Một phút sau, khi tôi trốn vào nhà vệ sinh thì bị mẹ gọi điện trách mắng một hồi, rồi chậm chạp bước ra. Bàn số 61 không xa, người đàn ông đứng dậy, vẫy tay về phía tôi. Cảnh tượng này, có… "Khi A Bảo nghèo khó đánh mất linh hồn, cậu ta mới nhận được tiền bạc, địa vị và vinh quang." "Rồi sau đó thì sao?" "Tôi không thể thuyết phục bản thân để sáng tác tập năm." Tôi cúi đầu, nét mặt nặng nề: "Thực tế là, chính nghĩa không thể chiến thắng cái ác, một đứa trẻ ngây thơ không thể đánh bại được người lớn đầy mưu mẹo." "Năm đó, ông ấy lấy hết thành quả lao động của tôi, giả làm nhân viên tín dụng để lừa đảo, cuốn đi cả triệu bạc của biết bao người, kể cả họ hàng thân thích. Ngày nào cũng có người tới đòi nợ." "Vì thế, tôi đã mất cơ hội vào Học viện Mỹ thuật Trung ương." Tôi vừa kể, người đàn ông cao lớn trước mặt bỗng dang rộng đôi tay, ánh mắt trong trẻo, như dòng suối trong núi khiến lòng tôi dịu lại. "Trong mắt em có viết một điều." "Gì cơ?" "Em muốn tôi ôm em." "Chúng ta nhất định phải thử hết mọi tư thế trong một ngày sao?" "Cái gì?" "Không có gì." Chúng tôi im lặng đối mặt. Bất ngờ anh ta vòng tay kéo tôi vào lòng. Ngay lập tức, tôi kiệt sức, như thể rơi vào vườn Địa Đàng, bị thần thánh nắm giữ chặt chẽ. Trước mắt là cảnh sắc rực rỡ, mùi hương lan tỏa ngào ngạt dưới mũi. Cách mà con người bộc lộ cảm xúc thật tầm thường: cảm động thì rơi lệ, đau buồn thì rơi lệ, hối hận thì rơi lệ. Được yêu quý là điều đáng giá như thế, vậy mà cũng phải rơi lệ. Bên tai, giọng anh ta vang lên nhẹ nhàng nhưng chân thành. "Em có biết tin nhắn mà tôi đã rút lại hôm ấy là gì không?" 36. Anh cúi xuống, khẽ chạm vào những vết sẹo đậm nhạt trên cổ tay tôi: "A Bảo tự do, A Bảo thiên tài, nhưng lại phải lăn lộn trong thế giới đầy tàn nhẫn này." "Và cmn có rất nhiều vết thương..." Thật khó tin, vị bác sĩ nhã nhặn này cũng biết nói th* t*c. Tôi bỗng cảm thấy khuôn mặt mình ẩm ướt, đôi mắt như được phủ một lớp nước mỏng, qua lớp kính mờ ảo, gương mặt anh càng rõ nét, vẻ phong nhã bề ngoài bị phá vỡ, trở nên sâu lắng. "Khóc được là tốt, khóc là dấu hiệu của sự chữa lành." Chưa kịp hiểu ý anh nói, anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi tôi, nhanh đến mức như một ảo giác ngắn ngủi. Từ xa vang lên tiếng bước chân, anh buông tôi ra. "Dì." "Ừ." Tôi vội lùi lại vài bước, Viện trưởng Vân đứng trong sân ngoài, như chỉ là đi ngang qua, khuôn mặt điềm tĩnh: "Xin lỗi đã làm phiền hai cháu, dì đi đây." "Không, là cháu phải về rồi." Tôi nhanh chóng đeo túi, liên tục nháy mắt với anh. "Trời còn chưa tối, sao vội về thế?" "Mẹ cháu sẽ lo lắng." Anh nhìn tôi sâu thẳm, lộ vẻ lưu luyến: "Vậy cùng tôi đi đổ xăng, rồi tôi đưa em về, được không?" "Được." Sau khi chứng kiến sự mạnh mẽ và kiểm soát của anh, anh lại lùi một bước, trở về dáng vẻ dịu dàng, hiền lành của bác sĩ Dụ, tôi có chút không quen với sự thay đổi nhanh chóng này. Anh đã ổn định cảm xúc, lái xe đến trạm xăng gần đó. Khi tới nơi, anh dặn tôi ngồi trong xe, rồi xuống xe nhưng lại quay lại gõ cửa sổ. "Đưa tôi bằng lái đi." "Hả? Ở đâu?" "Ngay phía trước chỗ em ngồi." Tôi lục tìm chỗ đó, thấy tấm nhựa bật ra, bằng lái quả nhiên nằm ở vị trí đầu tiên, bên dưới còn là một chồng tài liệu dày. Tôi nhanh chóng đưa bằng lái cho anh. Những giấy tờ trên cùng hơi xáo trộn, tôi tiện tay sắp xếp lại và vô tình nhìn thấy một cái tên quen thuộc, không kìm được mà mở ra xem. Đó là một bệnh án. 37. Bên trong có một tờ ghi chú viết tay, khác hẳn với các nhận thức thường thấy về chữ viết khó đọc của bác sĩ, từng hàng chữ đẹp đẽ, ngay ngắn, như được in ra. "Người ủy thác: Hạo Tố Phân" Đầu tôi như nổ tung, tôi vội lật đến trang thứ hai, thứ ba, tất cả đều là những dòng chữ viết tay giống nhau. "Bệnh nhân: Hạo Hảo, nữ, 27 tuổi." "Bệnh nhân có triệu chứng rõ rệt của 'bên ngoài vui vẻ, bên trong đau khổ', kèm theo lo âu và dễ kích động." "Tư duy trầm cảm mạnh, duy trì cảm giác buồn bã tự phát." "Ý định tự sát nghiêm trọng." "Nghi ngờ trầm cảm từ trung bình đến nặng, cần kiểm tra tâm lý sinh lý chặt chẽ và can thiệp điều trị lâm sàng hiệu quả." Mồ hôi lạnh rịn ra từ trán chảy vào mắt, bỏng rát như thiêu đốt từ mí mắt xuống khóe mắt, khiến tôi buộc phải nhắm mắt một lát.