Triều Đại Ung, tiết Trung Nguyên. (Tiết Trung Nguyên hay còn gọi là ngày lễ Ma quái được cho là thời điểm mà các linh hồn, ma quỷ có thể tự do đi lại và trở về thế gian. Theo quan niệm trong văn hóa Trung Quốc và các nước Đông Á, vào ngày 15 tháng 7 âm lịch, cánh cửa giữa thế giới của người sống và thế giới của các linh hồn sẽ được mở ra. Trong thời gian này, các linh hồn, bao gồm cả những linh hồn của tổ tiên và các vong linh lang thang, có thể quay trở lại trần gian.) Phủ Thượng thư Hộ Bộ treo cao hỷ lụa đỏ, từng chiếc đèn lồng đỏ rực rỡ, khắp nơi tràn ngập hỷ khí như có hôn sự trọng đại. Tiếng thét thê lương của một nữ tử lại phá vỡ không khí vui mừng ấy. “Buông ta ra! Buông ta ra——” Nữ tử vận giá y đỏ thẫm bị người ta mạnh mẽ ép vào trong quan tài. Một cây đinh gỗ thô cỡ hai ngón tay xuyên qua lòng bàn tay nàng, găm chặt nàng vào quan tài lạnh lẽo. Tiếng hét thảm thiết làm da đầu người ta tê dại. Toàn thân nữ tử run rẩy, đau đớn đến tận xương tủy. “Vì… vì sao…” Đôi mắt nàng đỏ…
Chương 311
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở VềTác giả: Nhất Oản Phật Khiêu TườngTruyện Huyền Huyễn, Truyện Nữ CườngTriều Đại Ung, tiết Trung Nguyên. (Tiết Trung Nguyên hay còn gọi là ngày lễ Ma quái được cho là thời điểm mà các linh hồn, ma quỷ có thể tự do đi lại và trở về thế gian. Theo quan niệm trong văn hóa Trung Quốc và các nước Đông Á, vào ngày 15 tháng 7 âm lịch, cánh cửa giữa thế giới của người sống và thế giới của các linh hồn sẽ được mở ra. Trong thời gian này, các linh hồn, bao gồm cả những linh hồn của tổ tiên và các vong linh lang thang, có thể quay trở lại trần gian.) Phủ Thượng thư Hộ Bộ treo cao hỷ lụa đỏ, từng chiếc đèn lồng đỏ rực rỡ, khắp nơi tràn ngập hỷ khí như có hôn sự trọng đại. Tiếng thét thê lương của một nữ tử lại phá vỡ không khí vui mừng ấy. “Buông ta ra! Buông ta ra——” Nữ tử vận giá y đỏ thẫm bị người ta mạnh mẽ ép vào trong quan tài. Một cây đinh gỗ thô cỡ hai ngón tay xuyên qua lòng bàn tay nàng, găm chặt nàng vào quan tài lạnh lẽo. Tiếng hét thảm thiết làm da đầu người ta tê dại. Toàn thân nữ tử run rẩy, đau đớn đến tận xương tủy. “Vì… vì sao…” Đôi mắt nàng đỏ… Nhân gian.Một cánh diều khổng lồ xuyên qua tầng tầng mây đen, bay về phương Bắc dưới ánh trăng tròn bạc trắng.Trên diều, một bóng dáng tuấn mỹ, thẳng tắp ngồi vững, ánh mắt nam nhân luôn dõi về phương Bắc. Trong tay hắn cầm một cái trống lắc, thần sắc vừa mong chờ vừa căng thẳng.Thỉnh thoảng, dường như nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt tuấn tú lại nhăn tít, trông có chút hung dữ.Người ngồi trên cánh diều chính là Vân Tranh, lúc này đang nóng lòng bay về Bắc Cảnh.Bỗng nhiên có thứ gì đó xé gió lao đến.Ánh mắt Vân Tranh chợt sắc bén, một cây trường thương xuất hiện trong tay, hắn vung thương chém một nhát, một chiếc lông vũ trắng bị cắt làm đôi.Hắn nhíu mày nhìn chiếc lông rơi trước mắt, trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Con diều dưới thân khựng lại, hắn đứng dậy nhìn về phía chân trời xa.“Ai?”Dưới ánh trăng mờ ảo, dường như có một dải lụa bạc trải dài, bốn yêu đồng mặc y phục trắng khiêng một chiếc kiệu nhỏ, đạp trên mây mà đến.Trên kiệu, một người nghiêng mình nằm dựa.Vân Tranh lạnh lùng quan sát, hồi lâu mới thấy rõ dung mạo người kia.Mái tóc bạc, đôi mắt bạc, dung mạo còn đẹp hơn nữ nhân, toàn thân tuyết trắng không tỳ vết nhưng lại tỏa ra một loại khí chất tà mị khó tả.Đặc biệt là nụ cười kia, khiến người ta cực kỳ ngứa tay, chỉ muốn đấm một phát!Nhưng thứ khiến người ta chú ý nhất, chính là cây đinh ba dựng cao phía sau kiệu.Trên cây đinh ba kia… còn xiên một nữ tử yêu kiều!Một người sống sờ sờ mà lại bị xiên lên như vậy quả thực quái dị đến cực điểm.Vân Tranh cảnh giác nhìn nam nhân kia nhưng đối phương lại cứ nhìn hắn chăm chăm.Ánh mắt kia vô cùng mạo phạm, khiến người ta vừa nhìn đã nổi cơn giận, chỉ muốn đập cho một trận.“Ngoại trừ đôi mắt, quả thực chẳng giống chút nào.”Đối phương cảm thán.“Đặc biệt là so với bản quân vẫn còn kém một chút.”Trong đầu Vân Tranh lập tức bật ra hai chữ: “Kẻ điên!”Hắn bỗng nhớ đến một người.Dù chưa từng gặp nhưng hắn từng nghe Vu Chân nhắc đến cái tên này.Một kẻ toàn thân trắng tinh không tỳ vết nhưng lại đẹp đến mức diễm lệ hơn cả nữ tử.Mang trong mình sức mạnh Minh Vương nhưng đầu óc lại có chút vấn đề.Tự luyến đến mức khiến ai gặp cũng muốn phun nước bọt vào mặt nhưng lại là một thiên tài buôn bán.—— Di Nhan thần quân của Hư Không Tàng Viện, tư sinh tử của Thiên đế.“Di Nhan?”“Chính là tại hạ.” Di Nhan gật đầu.Vân Tranh không rõ đối phương vì sao cản đường mình, đang định hỏi thì Di Nhan đã bước tới.Chỉ một bước hắn đã đến ngay trước mặt.Khoảnh khắc tiếp theo, ngoài dự liệu của Vân Tranh… Di Nhan vén áo quỳ xuống, trong tay còn xuất hiện một chén trà bốc khói nghi ngút đưa đến trước mặt hắn.“Di Nhan bái kiến thê huynh, mong thê huynh đừng trách tội tiểu đệ.”Vân Tranh: “……”Khóe môi hắn giật giật: “Ai là thê huynh của ngươi?” Cái quái gì thế này?!Di Nhan ngẩng đầu, cười rực rỡ: “Huynh là ca ca của tiểu oan gia khi nàng còn ở nhân gian, đương nhiên chính là thê huynh của ta rồi~”“Aiya~ chẳng lẽ Sát Sát chưa nói với huynh sao?”Di Nhan cười ngọt đến mức khiến người ta nổi da gà: “Ta chính là vị hôn phu danh chính ngôn thuận của nàng, hôn ước đã khắc trên đá Tam Sinh cơ đấy.”“Không phải cái loại nam nhân phàm trần nào đó có thể so sánh đâu~”“Aiya, ta làm muội phu mà đến giờ mới bái kiến thê huynh, thực sự áy náy vô cùng.”“Thê huynh sao không nói gì? Có phải quá vui mừng rồi không?”Di Nhan nâng chén trà kính Vân Tranh sau đó tự mình uống trước một hớp:“Ta biết ta rất hoàn mỹ, thê huynh không cần quá kinh ngạc. Cứ từ từ tiếp xúc huynh sẽ phát hiện ta còn hoàn mỹ hơn huynh tưởng đấy.”“Chén trà này ta cạn rồi, huynh cứ tùy ý.”Vân Tranh: “……”Cái con chim điên này rốt cuộc chui từ đâu ra vậy?!Sát Sát? Chẳng lẽ là Thanh Vũ muội muội của hắn?!Cái quỷ gì vậy?!Tên điên này dám có ý đồ với muội muội hắn sao?!
Nhân gian.
Một cánh diều khổng lồ xuyên qua tầng tầng mây đen, bay về phương Bắc dưới ánh trăng tròn bạc trắng.
Trên diều, một bóng dáng tuấn mỹ, thẳng tắp ngồi vững, ánh mắt nam nhân luôn dõi về phương Bắc. Trong tay hắn cầm một cái trống lắc, thần sắc vừa mong chờ vừa căng thẳng.
Thỉnh thoảng, dường như nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt tuấn tú lại nhăn tít, trông có chút hung dữ.
Người ngồi trên cánh diều chính là Vân Tranh, lúc này đang nóng lòng bay về Bắc Cảnh.
Bỗng nhiên có thứ gì đó xé gió lao đến.
Ánh mắt Vân Tranh chợt sắc bén, một cây trường thương xuất hiện trong tay, hắn vung thương chém một nhát, một chiếc lông vũ trắng bị cắt làm đôi.
Hắn nhíu mày nhìn chiếc lông rơi trước mắt, trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Con diều dưới thân khựng lại, hắn đứng dậy nhìn về phía chân trời xa.
“Ai?”
Dưới ánh trăng mờ ảo, dường như có một dải lụa bạc trải dài, bốn yêu đồng mặc y phục trắng khiêng một chiếc kiệu nhỏ, đạp trên mây mà đến.
Trên kiệu, một người nghiêng mình nằm dựa.
Vân Tranh lạnh lùng quan sát, hồi lâu mới thấy rõ dung mạo người kia.
Mái tóc bạc, đôi mắt bạc, dung mạo còn đẹp hơn nữ nhân, toàn thân tuyết trắng không tỳ vết nhưng lại tỏa ra một loại khí chất tà mị khó tả.
Đặc biệt là nụ cười kia, khiến người ta cực kỳ ngứa tay, chỉ muốn đấm một phát!
Nhưng thứ khiến người ta chú ý nhất, chính là cây đinh ba dựng cao phía sau kiệu.
Trên cây đinh ba kia… còn xiên một nữ tử yêu kiều!
Một người sống sờ sờ mà lại bị xiên lên như vậy quả thực quái dị đến cực điểm.
Vân Tranh cảnh giác nhìn nam nhân kia nhưng đối phương lại cứ nhìn hắn chăm chăm.
Ánh mắt kia vô cùng mạo phạm, khiến người ta vừa nhìn đã nổi cơn giận, chỉ muốn đập cho một trận.
“Ngoại trừ đôi mắt, quả thực chẳng giống chút nào.”
Đối phương cảm thán.
“Đặc biệt là so với bản quân vẫn còn kém một chút.”
Trong đầu Vân Tranh lập tức bật ra hai chữ: “Kẻ điên!”
Hắn bỗng nhớ đến một người.
Dù chưa từng gặp nhưng hắn từng nghe Vu Chân nhắc đến cái tên này.
Một kẻ toàn thân trắng tinh không tỳ vết nhưng lại đẹp đến mức diễm lệ hơn cả nữ tử.
Mang trong mình sức mạnh Minh Vương nhưng đầu óc lại có chút vấn đề.
Tự luyến đến mức khiến ai gặp cũng muốn phun nước bọt vào mặt nhưng lại là một thiên tài buôn bán.
—— Di Nhan thần quân của Hư Không Tàng Viện, tư sinh tử của Thiên đế.
“Di Nhan?”
“Chính là tại hạ.” Di Nhan gật đầu.
Vân Tranh không rõ đối phương vì sao cản đường mình, đang định hỏi thì Di Nhan đã bước tới.
Chỉ một bước hắn đã đến ngay trước mặt.
Khoảnh khắc tiếp theo, ngoài dự liệu của Vân Tranh… Di Nhan vén áo quỳ xuống, trong tay còn xuất hiện một chén trà bốc khói nghi ngút đưa đến trước mặt hắn.
“Di Nhan bái kiến thê huynh, mong thê huynh đừng trách tội tiểu đệ.”
Vân Tranh: “……”
Khóe môi hắn giật giật: “Ai là thê huynh của ngươi?” Cái quái gì thế này?!
Di Nhan ngẩng đầu, cười rực rỡ: “Huynh là ca ca của tiểu oan gia khi nàng còn ở nhân gian, đương nhiên chính là thê huynh của ta rồi~”
“Aiya~ chẳng lẽ Sát Sát chưa nói với huynh sao?”
Di Nhan cười ngọt đến mức khiến người ta nổi da gà: “Ta chính là vị hôn phu danh chính ngôn thuận của nàng, hôn ước đã khắc trên đá Tam Sinh cơ đấy.”
“Không phải cái loại nam nhân phàm trần nào đó có thể so sánh đâu~”
“Aiya, ta làm muội phu mà đến giờ mới bái kiến thê huynh, thực sự áy náy vô cùng.”
“Thê huynh sao không nói gì? Có phải quá vui mừng rồi không?”
Di Nhan nâng chén trà kính Vân Tranh sau đó tự mình uống trước một hớp:
“Ta biết ta rất hoàn mỹ, thê huynh không cần quá kinh ngạc. Cứ từ từ tiếp xúc huynh sẽ phát hiện ta còn hoàn mỹ hơn huynh tưởng đấy.”
“Chén trà này ta cạn rồi, huynh cứ tùy ý.”
Vân Tranh: “……”
Cái con chim điên này rốt cuộc chui từ đâu ra vậy?!
Sát Sát? Chẳng lẽ là Thanh Vũ muội muội của hắn?!
Cái quỷ gì vậy?!
Tên điên này dám có ý đồ với muội muội hắn sao?!
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở VềTác giả: Nhất Oản Phật Khiêu TườngTruyện Huyền Huyễn, Truyện Nữ CườngTriều Đại Ung, tiết Trung Nguyên. (Tiết Trung Nguyên hay còn gọi là ngày lễ Ma quái được cho là thời điểm mà các linh hồn, ma quỷ có thể tự do đi lại và trở về thế gian. Theo quan niệm trong văn hóa Trung Quốc và các nước Đông Á, vào ngày 15 tháng 7 âm lịch, cánh cửa giữa thế giới của người sống và thế giới của các linh hồn sẽ được mở ra. Trong thời gian này, các linh hồn, bao gồm cả những linh hồn của tổ tiên và các vong linh lang thang, có thể quay trở lại trần gian.) Phủ Thượng thư Hộ Bộ treo cao hỷ lụa đỏ, từng chiếc đèn lồng đỏ rực rỡ, khắp nơi tràn ngập hỷ khí như có hôn sự trọng đại. Tiếng thét thê lương của một nữ tử lại phá vỡ không khí vui mừng ấy. “Buông ta ra! Buông ta ra——” Nữ tử vận giá y đỏ thẫm bị người ta mạnh mẽ ép vào trong quan tài. Một cây đinh gỗ thô cỡ hai ngón tay xuyên qua lòng bàn tay nàng, găm chặt nàng vào quan tài lạnh lẽo. Tiếng hét thảm thiết làm da đầu người ta tê dại. Toàn thân nữ tử run rẩy, đau đớn đến tận xương tủy. “Vì… vì sao…” Đôi mắt nàng đỏ… Nhân gian.Một cánh diều khổng lồ xuyên qua tầng tầng mây đen, bay về phương Bắc dưới ánh trăng tròn bạc trắng.Trên diều, một bóng dáng tuấn mỹ, thẳng tắp ngồi vững, ánh mắt nam nhân luôn dõi về phương Bắc. Trong tay hắn cầm một cái trống lắc, thần sắc vừa mong chờ vừa căng thẳng.Thỉnh thoảng, dường như nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt tuấn tú lại nhăn tít, trông có chút hung dữ.Người ngồi trên cánh diều chính là Vân Tranh, lúc này đang nóng lòng bay về Bắc Cảnh.Bỗng nhiên có thứ gì đó xé gió lao đến.Ánh mắt Vân Tranh chợt sắc bén, một cây trường thương xuất hiện trong tay, hắn vung thương chém một nhát, một chiếc lông vũ trắng bị cắt làm đôi.Hắn nhíu mày nhìn chiếc lông rơi trước mắt, trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Con diều dưới thân khựng lại, hắn đứng dậy nhìn về phía chân trời xa.“Ai?”Dưới ánh trăng mờ ảo, dường như có một dải lụa bạc trải dài, bốn yêu đồng mặc y phục trắng khiêng một chiếc kiệu nhỏ, đạp trên mây mà đến.Trên kiệu, một người nghiêng mình nằm dựa.Vân Tranh lạnh lùng quan sát, hồi lâu mới thấy rõ dung mạo người kia.Mái tóc bạc, đôi mắt bạc, dung mạo còn đẹp hơn nữ nhân, toàn thân tuyết trắng không tỳ vết nhưng lại tỏa ra một loại khí chất tà mị khó tả.Đặc biệt là nụ cười kia, khiến người ta cực kỳ ngứa tay, chỉ muốn đấm một phát!Nhưng thứ khiến người ta chú ý nhất, chính là cây đinh ba dựng cao phía sau kiệu.Trên cây đinh ba kia… còn xiên một nữ tử yêu kiều!Một người sống sờ sờ mà lại bị xiên lên như vậy quả thực quái dị đến cực điểm.Vân Tranh cảnh giác nhìn nam nhân kia nhưng đối phương lại cứ nhìn hắn chăm chăm.Ánh mắt kia vô cùng mạo phạm, khiến người ta vừa nhìn đã nổi cơn giận, chỉ muốn đập cho một trận.“Ngoại trừ đôi mắt, quả thực chẳng giống chút nào.”Đối phương cảm thán.“Đặc biệt là so với bản quân vẫn còn kém một chút.”Trong đầu Vân Tranh lập tức bật ra hai chữ: “Kẻ điên!”Hắn bỗng nhớ đến một người.Dù chưa từng gặp nhưng hắn từng nghe Vu Chân nhắc đến cái tên này.Một kẻ toàn thân trắng tinh không tỳ vết nhưng lại đẹp đến mức diễm lệ hơn cả nữ tử.Mang trong mình sức mạnh Minh Vương nhưng đầu óc lại có chút vấn đề.Tự luyến đến mức khiến ai gặp cũng muốn phun nước bọt vào mặt nhưng lại là một thiên tài buôn bán.—— Di Nhan thần quân của Hư Không Tàng Viện, tư sinh tử của Thiên đế.“Di Nhan?”“Chính là tại hạ.” Di Nhan gật đầu.Vân Tranh không rõ đối phương vì sao cản đường mình, đang định hỏi thì Di Nhan đã bước tới.Chỉ một bước hắn đã đến ngay trước mặt.Khoảnh khắc tiếp theo, ngoài dự liệu của Vân Tranh… Di Nhan vén áo quỳ xuống, trong tay còn xuất hiện một chén trà bốc khói nghi ngút đưa đến trước mặt hắn.“Di Nhan bái kiến thê huynh, mong thê huynh đừng trách tội tiểu đệ.”Vân Tranh: “……”Khóe môi hắn giật giật: “Ai là thê huynh của ngươi?” Cái quái gì thế này?!Di Nhan ngẩng đầu, cười rực rỡ: “Huynh là ca ca của tiểu oan gia khi nàng còn ở nhân gian, đương nhiên chính là thê huynh của ta rồi~”“Aiya~ chẳng lẽ Sát Sát chưa nói với huynh sao?”Di Nhan cười ngọt đến mức khiến người ta nổi da gà: “Ta chính là vị hôn phu danh chính ngôn thuận của nàng, hôn ước đã khắc trên đá Tam Sinh cơ đấy.”“Không phải cái loại nam nhân phàm trần nào đó có thể so sánh đâu~”“Aiya, ta làm muội phu mà đến giờ mới bái kiến thê huynh, thực sự áy náy vô cùng.”“Thê huynh sao không nói gì? Có phải quá vui mừng rồi không?”Di Nhan nâng chén trà kính Vân Tranh sau đó tự mình uống trước một hớp:“Ta biết ta rất hoàn mỹ, thê huynh không cần quá kinh ngạc. Cứ từ từ tiếp xúc huynh sẽ phát hiện ta còn hoàn mỹ hơn huynh tưởng đấy.”“Chén trà này ta cạn rồi, huynh cứ tùy ý.”Vân Tranh: “……”Cái con chim điên này rốt cuộc chui từ đâu ra vậy?!Sát Sát? Chẳng lẽ là Thanh Vũ muội muội của hắn?!Cái quỷ gì vậy?!Tên điên này dám có ý đồ với muội muội hắn sao?!