Tác giả:

1. Từ lúc bước vào cổng công ty buổi sáng, bất cứ ai tôi gặp cũng đều nói câu “Chúc mừng”. Vừa vào văn phòng, sư phụ tôi – cũng là giám đốc thiết kế của công ty, lão Dương – vỗ vai tôi, ánh mắt đầy khích lệ. “Tiểu Phù, sau này phải đơn thân tác chiến rồi, cố gắng nhé! Sư phụ tin vào năng lực của con!” Tôi ngơ ngác: “Sư phụ đang nói gì vậy ạ?” “Thông báo trong nhóm công ty, con chưa xem à?” Sư phụ cũng lấy làm kinh ngạc. “Thông báo sáng nay ạ? Lúc đó con đang lái xe, chưa kịp xem điện thoại.” Vừa nói tôi vừa mở sáng màn hình điện thoại. Phóng to tấm ảnh chụp thông báo, từng chữ từng chữ đập vào mắt, tôi như bị điểm huyệt, đứng bất động hồi lâu không thể cử động. “Tiểu Phù, con bây giờ mới biết chuyện điều động này à? Không phải tổng giám đốc Diệp đã bàn với con rồi mới quyết định sao?” Giọng sư phụ kéo tôi trở lại thực tại. Tôi khó khăn nhếch môi, nở một nụ cười gượng gạo: “Ồ, trước đó anh ấy có nhắc qua một lần, lúc đó con đang bận, không chú ý lắm.” Tôi theo bản năng tìm lý do cho…

Chương 3

Năm Tháng Mang Anh ĐiTác giả: Chị cả MomoTruyện Ngược, Truyện Nữ Cường1. Từ lúc bước vào cổng công ty buổi sáng, bất cứ ai tôi gặp cũng đều nói câu “Chúc mừng”. Vừa vào văn phòng, sư phụ tôi – cũng là giám đốc thiết kế của công ty, lão Dương – vỗ vai tôi, ánh mắt đầy khích lệ. “Tiểu Phù, sau này phải đơn thân tác chiến rồi, cố gắng nhé! Sư phụ tin vào năng lực của con!” Tôi ngơ ngác: “Sư phụ đang nói gì vậy ạ?” “Thông báo trong nhóm công ty, con chưa xem à?” Sư phụ cũng lấy làm kinh ngạc. “Thông báo sáng nay ạ? Lúc đó con đang lái xe, chưa kịp xem điện thoại.” Vừa nói tôi vừa mở sáng màn hình điện thoại. Phóng to tấm ảnh chụp thông báo, từng chữ từng chữ đập vào mắt, tôi như bị điểm huyệt, đứng bất động hồi lâu không thể cử động. “Tiểu Phù, con bây giờ mới biết chuyện điều động này à? Không phải tổng giám đốc Diệp đã bàn với con rồi mới quyết định sao?” Giọng sư phụ kéo tôi trở lại thực tại. Tôi khó khăn nhếch môi, nở một nụ cười gượng gạo: “Ồ, trước đó anh ấy có nhắc qua một lần, lúc đó con đang bận, không chú ý lắm.” Tôi theo bản năng tìm lý do cho… 3.Cuối cùng, tôi không bước vào căn phòng đó.Còn cần gì lời giải thích nữa sao?Tôi không muốn tự rước lấy nhục nhã.Tay trái đang nắm lấy tay nắm cửa từ từ buông xuống, tôi xoay người rời đi.Những ngày tiếp theo, tôi bận đến mức quay cuồng.Bận bàn giao công việc, hoàn tất đủ loại thủ tục.Bận thu dọn hành lý, mua sắm đồ dùng sinh hoạt, gửi chuyển phát nhanh.Chi nhánh ở thành phố C tuy không lớn, nhưng đang trong giai đoạn phát triển, là cơ hội để tôi phát huy hết khả năng.Tôi nghĩ, có lẽ sẽ phải ở đó rất lâu.Sau này định cư ở đó cũng chưa biết chừng.Tôi phải tính toán chu đáo, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cần thiết.Chủ nhật, tôi lái xe một mình đến thành phố C.Sáng thứ Hai, tôi đúng giờ đến công ty báo danh.Từ đó, tôi vùi đầu vào công việc, bận rộn đến quên cả trời đất.Giám đốc tiền nhiệm đột ngột nhảy việc, để lại một đống hỗn loạn, đủ khiến tôi không còn thời gian nghĩ đến chuyện gì khác.Đợi đến khi mọi công việc đi vào quỹ đạo, đã hơn một tháng trôi qua.Lúc này tôi mới sững sờ nhận ra, tôi và Diệp Chi Hằng đã hơn một tháng không liên lạc.Trước đây, đó là chuyện tôi không dám tưởng tượng.Thế nhưng khi thật sự xảy ra, dường như cũng chẳng có gì to tát.Đã từng, tôi chỉ mong ngày ngày được dính lấy Diệp Chi Hằng, một ngày cũng không rời xa anh.Hiện tại, hơn một tháng không liên lạc, tôi vẫn sống như thường, không hề cảm thấy khó chịu.Thậm chí chưa từng mất ngủ.Điều kỳ lạ hơn, suốt quãng thời gian đó, tôi gần như rất ít khi nghĩ đến con người ấy.

3.

Cuối cùng, tôi không bước vào căn phòng đó.

Còn cần gì lời giải thích nữa sao?

Tôi không muốn tự rước lấy nhục nhã.

Tay trái đang nắm lấy tay nắm cửa từ từ buông xuống, tôi xoay người rời đi.

Những ngày tiếp theo, tôi bận đến mức quay cuồng.

Bận bàn giao công việc, hoàn tất đủ loại thủ tục.

Bận thu dọn hành lý, mua sắm đồ dùng sinh hoạt, gửi chuyển phát nhanh.

Chi nhánh ở thành phố C tuy không lớn, nhưng đang trong giai đoạn phát triển, là cơ hội để tôi phát huy hết khả năng.

Tôi nghĩ, có lẽ sẽ phải ở đó rất lâu.

Sau này định cư ở đó cũng chưa biết chừng.

Tôi phải tính toán chu đáo, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cần thiết.

Chủ nhật, tôi lái xe một mình đến thành phố C.

Sáng thứ Hai, tôi đúng giờ đến công ty báo danh.

Từ đó, tôi vùi đầu vào công việc, bận rộn đến quên cả trời đất.

Giám đốc tiền nhiệm đột ngột nhảy việc, để lại một đống hỗn loạn, đủ khiến tôi không còn thời gian nghĩ đến chuyện gì khác.

Đợi đến khi mọi công việc đi vào quỹ đạo, đã hơn một tháng trôi qua.

Lúc này tôi mới sững sờ nhận ra, tôi và Diệp Chi Hằng đã hơn một tháng không liên lạc.

Trước đây, đó là chuyện tôi không dám tưởng tượng.

Thế nhưng khi thật sự xảy ra, dường như cũng chẳng có gì to tát.

Đã từng, tôi chỉ mong ngày ngày được dính lấy Diệp Chi Hằng, một ngày cũng không rời xa anh.

Hiện tại, hơn một tháng không liên lạc, tôi vẫn sống như thường, không hề cảm thấy khó chịu.

Thậm chí chưa từng mất ngủ.

Điều kỳ lạ hơn, suốt quãng thời gian đó, tôi gần như rất ít khi nghĩ đến con người ấy.

Năm Tháng Mang Anh ĐiTác giả: Chị cả MomoTruyện Ngược, Truyện Nữ Cường1. Từ lúc bước vào cổng công ty buổi sáng, bất cứ ai tôi gặp cũng đều nói câu “Chúc mừng”. Vừa vào văn phòng, sư phụ tôi – cũng là giám đốc thiết kế của công ty, lão Dương – vỗ vai tôi, ánh mắt đầy khích lệ. “Tiểu Phù, sau này phải đơn thân tác chiến rồi, cố gắng nhé! Sư phụ tin vào năng lực của con!” Tôi ngơ ngác: “Sư phụ đang nói gì vậy ạ?” “Thông báo trong nhóm công ty, con chưa xem à?” Sư phụ cũng lấy làm kinh ngạc. “Thông báo sáng nay ạ? Lúc đó con đang lái xe, chưa kịp xem điện thoại.” Vừa nói tôi vừa mở sáng màn hình điện thoại. Phóng to tấm ảnh chụp thông báo, từng chữ từng chữ đập vào mắt, tôi như bị điểm huyệt, đứng bất động hồi lâu không thể cử động. “Tiểu Phù, con bây giờ mới biết chuyện điều động này à? Không phải tổng giám đốc Diệp đã bàn với con rồi mới quyết định sao?” Giọng sư phụ kéo tôi trở lại thực tại. Tôi khó khăn nhếch môi, nở một nụ cười gượng gạo: “Ồ, trước đó anh ấy có nhắc qua một lần, lúc đó con đang bận, không chú ý lắm.” Tôi theo bản năng tìm lý do cho… 3.Cuối cùng, tôi không bước vào căn phòng đó.Còn cần gì lời giải thích nữa sao?Tôi không muốn tự rước lấy nhục nhã.Tay trái đang nắm lấy tay nắm cửa từ từ buông xuống, tôi xoay người rời đi.Những ngày tiếp theo, tôi bận đến mức quay cuồng.Bận bàn giao công việc, hoàn tất đủ loại thủ tục.Bận thu dọn hành lý, mua sắm đồ dùng sinh hoạt, gửi chuyển phát nhanh.Chi nhánh ở thành phố C tuy không lớn, nhưng đang trong giai đoạn phát triển, là cơ hội để tôi phát huy hết khả năng.Tôi nghĩ, có lẽ sẽ phải ở đó rất lâu.Sau này định cư ở đó cũng chưa biết chừng.Tôi phải tính toán chu đáo, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cần thiết.Chủ nhật, tôi lái xe một mình đến thành phố C.Sáng thứ Hai, tôi đúng giờ đến công ty báo danh.Từ đó, tôi vùi đầu vào công việc, bận rộn đến quên cả trời đất.Giám đốc tiền nhiệm đột ngột nhảy việc, để lại một đống hỗn loạn, đủ khiến tôi không còn thời gian nghĩ đến chuyện gì khác.Đợi đến khi mọi công việc đi vào quỹ đạo, đã hơn một tháng trôi qua.Lúc này tôi mới sững sờ nhận ra, tôi và Diệp Chi Hằng đã hơn một tháng không liên lạc.Trước đây, đó là chuyện tôi không dám tưởng tượng.Thế nhưng khi thật sự xảy ra, dường như cũng chẳng có gì to tát.Đã từng, tôi chỉ mong ngày ngày được dính lấy Diệp Chi Hằng, một ngày cũng không rời xa anh.Hiện tại, hơn một tháng không liên lạc, tôi vẫn sống như thường, không hề cảm thấy khó chịu.Thậm chí chưa từng mất ngủ.Điều kỳ lạ hơn, suốt quãng thời gian đó, tôi gần như rất ít khi nghĩ đến con người ấy.

Chương 3