Tác giả:

1. Từ lúc bước vào cổng công ty buổi sáng, bất cứ ai tôi gặp cũng đều nói câu “Chúc mừng”. Vừa vào văn phòng, sư phụ tôi – cũng là giám đốc thiết kế của công ty, lão Dương – vỗ vai tôi, ánh mắt đầy khích lệ. “Tiểu Phù, sau này phải đơn thân tác chiến rồi, cố gắng nhé! Sư phụ tin vào năng lực của con!” Tôi ngơ ngác: “Sư phụ đang nói gì vậy ạ?” “Thông báo trong nhóm công ty, con chưa xem à?” Sư phụ cũng lấy làm kinh ngạc. “Thông báo sáng nay ạ? Lúc đó con đang lái xe, chưa kịp xem điện thoại.” Vừa nói tôi vừa mở sáng màn hình điện thoại. Phóng to tấm ảnh chụp thông báo, từng chữ từng chữ đập vào mắt, tôi như bị điểm huyệt, đứng bất động hồi lâu không thể cử động. “Tiểu Phù, con bây giờ mới biết chuyện điều động này à? Không phải tổng giám đốc Diệp đã bàn với con rồi mới quyết định sao?” Giọng sư phụ kéo tôi trở lại thực tại. Tôi khó khăn nhếch môi, nở một nụ cười gượng gạo: “Ồ, trước đó anh ấy có nhắc qua một lần, lúc đó con đang bận, không chú ý lắm.” Tôi theo bản năng tìm lý do cho…

Chương 10

Năm Tháng Mang Anh ĐiTác giả: Chị cả MomoTruyện Ngược, Truyện Nữ Cường1. Từ lúc bước vào cổng công ty buổi sáng, bất cứ ai tôi gặp cũng đều nói câu “Chúc mừng”. Vừa vào văn phòng, sư phụ tôi – cũng là giám đốc thiết kế của công ty, lão Dương – vỗ vai tôi, ánh mắt đầy khích lệ. “Tiểu Phù, sau này phải đơn thân tác chiến rồi, cố gắng nhé! Sư phụ tin vào năng lực của con!” Tôi ngơ ngác: “Sư phụ đang nói gì vậy ạ?” “Thông báo trong nhóm công ty, con chưa xem à?” Sư phụ cũng lấy làm kinh ngạc. “Thông báo sáng nay ạ? Lúc đó con đang lái xe, chưa kịp xem điện thoại.” Vừa nói tôi vừa mở sáng màn hình điện thoại. Phóng to tấm ảnh chụp thông báo, từng chữ từng chữ đập vào mắt, tôi như bị điểm huyệt, đứng bất động hồi lâu không thể cử động. “Tiểu Phù, con bây giờ mới biết chuyện điều động này à? Không phải tổng giám đốc Diệp đã bàn với con rồi mới quyết định sao?” Giọng sư phụ kéo tôi trở lại thực tại. Tôi khó khăn nhếch môi, nở một nụ cười gượng gạo: “Ồ, trước đó anh ấy có nhắc qua một lần, lúc đó con đang bận, không chú ý lắm.” Tôi theo bản năng tìm lý do cho… 10.Thời gian của Diệp Chi Hằng dường như đột nhiên trở nên rảnh rỗi.Cách vài ngày, anh ta lại lái xe đến thành phố này.Danh nghĩa thì là “thị sát công việc chi nhánh”.Mỗi lần anh đến, công ty liền tổ chức họp, các trưởng bộ phận báo cáo công việc cho anh.Một lần, sau khi họp xong, mọi người giải tán, chỉ còn anh vẫn ngồi yên trong phòng họp.“Giám đốc Nguyễn!”Anh gọi tôi – người cuối cùng chuẩn bị bước ra, “Có thể phiền em rót giúp anh ly cà phê được không?”Vừa nói, anh vừa xoa huyệt thái dương, trông có vẻ rất mệt mỏi, giọng khàn hẳn đi.“Được.” Tôi đáp.Tôi bưng cà phê từ phòng trà ra, đi đến cửa phòng họp, thì khựng lại.Diệp Chi Hằng ngả người trên ghế, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn.Anh đã ngủ rồi.Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa, đặt cà phê lên bàn.Vừa định lặng lẽ rời đi thì phía sau vang lên tiếng nói: “Cảm ơn.”Tôi quay lại: “Anh trông mệt lắm, không nghỉ ngơi đủ à?”Anh cười nhẹ: “Em đang lo cho anh sao? Ừ, tối qua thức trắng vì dự án mới bên Trung Đông. Sáng nay lái xe hơn hai tiếng để kịp đến họp.”Tôi nghĩ một lát, chân thành nói: “Thật ra, chi nhánh đã có tổng giám đốc trông coi, anh không cần vất vả như vậy. Như cuộc họp bàn sơ bộ về thầu hôm nay, anh cũng không nhất thiết phải có mặt. Hà tất phải tự làm khổ mình?”“Chỉ để được nhìn thấy em một lần, vậy cũng xứng đáng rồi.”Anh nói khẽ.Tôi nghẹn lời.“À, anh hiện tại không khỏe, hay về khách sạn nghỉ ngơi một chút?” Tôi hỏi.Anh lắc đầu: “Không kịp nữa, giờ phải quay về thành phố A, tối chín giờ bay. Anh đi công tác Trung Đông, chắc mười ngày.”“Chỉ nghĩ đến việc phải xa em lâu như vậy, anh mới gấp rút đến hôm nay. Nhìn em một cái, để mười mấy ngày tới còn có chút an ủi.”Tôi thở dài.Hà tất phải vậy. 

10.

Thời gian của Diệp Chi Hằng dường như đột nhiên trở nên rảnh rỗi.

Cách vài ngày, anh ta lại lái xe đến thành phố này.

Danh nghĩa thì là “thị sát công việc chi nhánh”.

Mỗi lần anh đến, công ty liền tổ chức họp, các trưởng bộ phận báo cáo công việc cho anh.

Một lần, sau khi họp xong, mọi người giải tán, chỉ còn anh vẫn ngồi yên trong phòng họp.

“Giám đốc Nguyễn!”

Anh gọi tôi – người cuối cùng chuẩn bị bước ra, “Có thể phiền em rót giúp anh ly cà phê được không?”

Vừa nói, anh vừa xoa huyệt thái dương, trông có vẻ rất mệt mỏi, giọng khàn hẳn đi.

“Được.” Tôi đáp.

Tôi bưng cà phê từ phòng trà ra, đi đến cửa phòng họp, thì khựng lại.

Diệp Chi Hằng ngả người trên ghế, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn.

Anh đã ngủ rồi.

Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa, đặt cà phê lên bàn.

Vừa định lặng lẽ rời đi thì phía sau vang lên tiếng nói: “Cảm ơn.”

Tôi quay lại: “Anh trông mệt lắm, không nghỉ ngơi đủ à?”

Anh cười nhẹ: “Em đang lo cho anh sao? Ừ, tối qua thức trắng vì dự án mới bên Trung Đông. Sáng nay lái xe hơn hai tiếng để kịp đến họp.”

Tôi nghĩ một lát, chân thành nói: “Thật ra, chi nhánh đã có tổng giám đốc trông coi, anh không cần vất vả như vậy. Như cuộc họp bàn sơ bộ về thầu hôm nay, anh cũng không nhất thiết phải có mặt. Hà tất phải tự làm khổ mình?”

“Chỉ để được nhìn thấy em một lần, vậy cũng xứng đáng rồi.”

Anh nói khẽ.

Tôi nghẹn lời.

“À, anh hiện tại không khỏe, hay về khách sạn nghỉ ngơi một chút?” Tôi hỏi.

Anh lắc đầu: “Không kịp nữa, giờ phải quay về thành phố A, tối chín giờ bay. Anh đi công tác Trung Đông, chắc mười ngày.”

“Chỉ nghĩ đến việc phải xa em lâu như vậy, anh mới gấp rút đến hôm nay. Nhìn em một cái, để mười mấy ngày tới còn có chút an ủi.”

Tôi thở dài.

Hà tất phải vậy.

 

Năm Tháng Mang Anh ĐiTác giả: Chị cả MomoTruyện Ngược, Truyện Nữ Cường1. Từ lúc bước vào cổng công ty buổi sáng, bất cứ ai tôi gặp cũng đều nói câu “Chúc mừng”. Vừa vào văn phòng, sư phụ tôi – cũng là giám đốc thiết kế của công ty, lão Dương – vỗ vai tôi, ánh mắt đầy khích lệ. “Tiểu Phù, sau này phải đơn thân tác chiến rồi, cố gắng nhé! Sư phụ tin vào năng lực của con!” Tôi ngơ ngác: “Sư phụ đang nói gì vậy ạ?” “Thông báo trong nhóm công ty, con chưa xem à?” Sư phụ cũng lấy làm kinh ngạc. “Thông báo sáng nay ạ? Lúc đó con đang lái xe, chưa kịp xem điện thoại.” Vừa nói tôi vừa mở sáng màn hình điện thoại. Phóng to tấm ảnh chụp thông báo, từng chữ từng chữ đập vào mắt, tôi như bị điểm huyệt, đứng bất động hồi lâu không thể cử động. “Tiểu Phù, con bây giờ mới biết chuyện điều động này à? Không phải tổng giám đốc Diệp đã bàn với con rồi mới quyết định sao?” Giọng sư phụ kéo tôi trở lại thực tại. Tôi khó khăn nhếch môi, nở một nụ cười gượng gạo: “Ồ, trước đó anh ấy có nhắc qua một lần, lúc đó con đang bận, không chú ý lắm.” Tôi theo bản năng tìm lý do cho… 10.Thời gian của Diệp Chi Hằng dường như đột nhiên trở nên rảnh rỗi.Cách vài ngày, anh ta lại lái xe đến thành phố này.Danh nghĩa thì là “thị sát công việc chi nhánh”.Mỗi lần anh đến, công ty liền tổ chức họp, các trưởng bộ phận báo cáo công việc cho anh.Một lần, sau khi họp xong, mọi người giải tán, chỉ còn anh vẫn ngồi yên trong phòng họp.“Giám đốc Nguyễn!”Anh gọi tôi – người cuối cùng chuẩn bị bước ra, “Có thể phiền em rót giúp anh ly cà phê được không?”Vừa nói, anh vừa xoa huyệt thái dương, trông có vẻ rất mệt mỏi, giọng khàn hẳn đi.“Được.” Tôi đáp.Tôi bưng cà phê từ phòng trà ra, đi đến cửa phòng họp, thì khựng lại.Diệp Chi Hằng ngả người trên ghế, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn.Anh đã ngủ rồi.Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa, đặt cà phê lên bàn.Vừa định lặng lẽ rời đi thì phía sau vang lên tiếng nói: “Cảm ơn.”Tôi quay lại: “Anh trông mệt lắm, không nghỉ ngơi đủ à?”Anh cười nhẹ: “Em đang lo cho anh sao? Ừ, tối qua thức trắng vì dự án mới bên Trung Đông. Sáng nay lái xe hơn hai tiếng để kịp đến họp.”Tôi nghĩ một lát, chân thành nói: “Thật ra, chi nhánh đã có tổng giám đốc trông coi, anh không cần vất vả như vậy. Như cuộc họp bàn sơ bộ về thầu hôm nay, anh cũng không nhất thiết phải có mặt. Hà tất phải tự làm khổ mình?”“Chỉ để được nhìn thấy em một lần, vậy cũng xứng đáng rồi.”Anh nói khẽ.Tôi nghẹn lời.“À, anh hiện tại không khỏe, hay về khách sạn nghỉ ngơi một chút?” Tôi hỏi.Anh lắc đầu: “Không kịp nữa, giờ phải quay về thành phố A, tối chín giờ bay. Anh đi công tác Trung Đông, chắc mười ngày.”“Chỉ nghĩ đến việc phải xa em lâu như vậy, anh mới gấp rút đến hôm nay. Nhìn em một cái, để mười mấy ngày tới còn có chút an ủi.”Tôi thở dài.Hà tất phải vậy. 

Chương 10