Ngu Tam Thất chết rồi. Hạ nhân dùng một manh chiếu cói cuộn xác nàng lại, vứt thẳng ra ngoài cổng lớn. Nàng bị phơi thây dưới ánh mắt của bàn dân thiên hạ. Dân chúng vây quanh, một tên hạ nhân cao giọng tuyên bố ‘tội trạng’ của nàng: “Nhà họ Ngu có nữ nhi bất hiếu bất đễ, nghịch ý phạm thượng. Ngu Tam Thất ở trong cung đã mạo phạm Thái hậu, tự biết tội ác tày trời nên đã sợ tội tự sát. Lão gia nhà chúng ta không thể chấp nhận một nghiệt chướng như vậy, hôm nay trục xuất nàng khỏi gia phả nhà họ Ngu để răn đe kẻ khác!” Thiếu nữ chết không nhắm mắt, đôi mắt vẫn mở trừng trừng, lệ máu đã khô nơi khóe mi. Xung quanh không một người cảm thông, chỉ có những lời khinh bỉ phỉ nhổ không ngớt. Ý thức đã mơ hồ, hồn phách của nàng bị kéo ra khỏi cơ thể rồi như thể bay bổng lên không trung. Nàng ‘nhìn thấy’ người nhà của mình. Phụ thân nói gia môn bất hạnh, đã rước phải một sao chổi như vậy về phủ. … … Mẫu thân che mặt khóc nức nở, nói hối hận vì đã sinh ra nàng, đáng lẽ nên để nàng chết ở bên…

Chương 3

Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu TườngTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Nữ CườngNgu Tam Thất chết rồi. Hạ nhân dùng một manh chiếu cói cuộn xác nàng lại, vứt thẳng ra ngoài cổng lớn. Nàng bị phơi thây dưới ánh mắt của bàn dân thiên hạ. Dân chúng vây quanh, một tên hạ nhân cao giọng tuyên bố ‘tội trạng’ của nàng: “Nhà họ Ngu có nữ nhi bất hiếu bất đễ, nghịch ý phạm thượng. Ngu Tam Thất ở trong cung đã mạo phạm Thái hậu, tự biết tội ác tày trời nên đã sợ tội tự sát. Lão gia nhà chúng ta không thể chấp nhận một nghiệt chướng như vậy, hôm nay trục xuất nàng khỏi gia phả nhà họ Ngu để răn đe kẻ khác!” Thiếu nữ chết không nhắm mắt, đôi mắt vẫn mở trừng trừng, lệ máu đã khô nơi khóe mi. Xung quanh không một người cảm thông, chỉ có những lời khinh bỉ phỉ nhổ không ngớt. Ý thức đã mơ hồ, hồn phách của nàng bị kéo ra khỏi cơ thể rồi như thể bay bổng lên không trung. Nàng ‘nhìn thấy’ người nhà của mình. Phụ thân nói gia môn bất hạnh, đã rước phải một sao chổi như vậy về phủ. … … Mẫu thân che mặt khóc nức nở, nói hối hận vì đã sinh ra nàng, đáng lẽ nên để nàng chết ở bên… Sắc mặt Ngu Đường trắng bệch, ấp úng không nói nên lời, nước mắt lã chã rơi.Ngu Mẫn Võ lập tức lộ vẻ hung tợn: “Ngu Tam Thất, ngươi đừng được voi đòi tiên, kéo cả nhà chôn cùng với ngươi thì ngươi mới vui phải không?”Ngu Tam Thất vẫn cười, nàng sờ vào vết bầm trên cổ mình, “Sao có thể chứ, nếu nhị ca huynh quỳ xuống xin lỗi ta, Tứ muội muội cũng không cần phải xuống tóc đi tu nữa, ta sẽ còn vui hơn.”“Nhị ca thương tứ muội muội như vậy, chỉ là quỳ xuống thôi mà, huynh chắc chắn sẽ đồng ý chứ?”Mặt Ngu Mẫn Võ lập tức đỏ bừng.Ngu Mẫn Văn dùng ánh mắt thất vọng tột cùng nhìn Ngu Tam Thất: “Tam muội, có nhất thiết phải làm đến mức này không?”Ngu Tam Thất cười một cách lạnh nhạt: “Đại ca muốn quỳ cùng? Cũng không phải không được, ta chịu được.”Tay Ngu Mẫn Văn run lên, lập tức buông ra.Ngu Tam Thất cụp mắt xuống.Trong đáy mắt đều là sự châm biếm, cái nhà này ngay cả đối với nhau cũng chỉ là chó cắn chó.……Ngu Mẫn Văn chần chừ mãi không nói, Ngu Mẫn Võ cắn răng, cuối cùng vẫn quỳ xuống, “Bây giờ ngươi hài lòng chưa? Tam muội, muội thấy tốt thì nên dừng, mau tiếp thánh chỉ đi!”Ngu Tam Thất cụp mắt xuống.Người nhà họ Ngu đều nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt tràn đầy nhục nhã, oán hận và ghét bỏ, duy chỉ không có ăn năn hối lỗi.Ai nói người chết rồi, người sống nhất định sẽ áy náy hối hận? Sẽ tỉnh ngộ ra?Không!Họ sẽ chỉ oán nàng sao không chết muộn một chút, khiến họ không được ăn chiếc bánh bao tẩm máu người mang lại vinh hoa phú quý!Họ sẽ chỉ oán nàng chết thì thôi đi, sao còn gây rắc rối cho gia tộc!Nàng chết, họ oán!Nàng sống, họ vẫn oán!Nàng, Ngu Tam Thất, phải là con trâu già ngoài đồng, là con lạc đà bị cọng rơm đè chết, dù sống hay chết cũng đều phải theo ý của nhà họ Ngu mới được!Nhưng dựa vào đâu chứ?Họ cúi đầu một cái nàng liền phải tha thứ?Những nhát dao đâm vào người nàng trong quá khứ, những cọng rơm đè chết nàng đều sẽ không tồn tại nữa sao? Huống hồ, ngay cả việc cúi đầu của họ cũng là giả dối.Ngu Tam Thất hé môi cười khẩy, từng chữ lạnh lẽo: “Ta, tuyệt không tha thứ!”Nàng ‘chết đi sống lại’ trở về không phải để diễn màn kịch gia đình yêu thương nhau với họ!Nàng muốn dao đâm búa bổ lên người họ, muốn vinh quang cả nhà một sớm tan hoang, muốn họ sống không thấy ánh mặt trời, tiền đồ đoạn tuyệt, chỉ có ngàn nỗi đau, vạn tội lỗi đổ lên chính người họ.Những kẻ này lúc đó mới biết, thế nào là hối hận không có cửa!Lời không tha thứ của Ngu Tam Thất khiến cả nhà họ Ngu đồng loạt biến sắc.Ngu Mẫn Võ vụt đứng dậy, mắt long lên sòng sọc: “Ngu Tam Thất, ngươi cố tình sỉ nhục ta?!”Vẻ mặt đỏ ngầu của hắn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, nắm đấm siết chặt, dường như giây tiếp theo sẽ ra tay đấm chết Ngu Tam Thất.Trong con ngươi đen kịt của thiếu nữ lóe lên một tia quỷ khí, người thường không thể thấy, từ dưới chân nàng lan ra một vũng bùn đen, vũng bùn do quỷ khí hóa thành đã sớm quấn lấy người nhà họ Ngu.Nàng có thể giết họ bất cứ lúc nào, còn dễ hơn cả b*p ch*t một con kiến.Ngay lúc đó, một luồng ấm áp đột ngột bao phủ lấy nàng.Nnàng thấy một cú đấm từ sau lưng mình vung ra, giáng thẳng vào mặt Ngu Mẫn Võ.Ngu Mẫn Võ hét lên một tiếng thảm thiết, ôm lấy mũi, lảo đảo ngã ngửa ra sau. Ngu Mẫn Văn không đỡ kịp, Liễu thị và Ngu Đường ở phía sau cũng bị kéo theo ngã lăn ra đất.Giữa cảnh người ngã ngựa đổ, Ngu Tam Thất không nhìn vẻ thảm hại của họ, bên tai nàng là nhịp tim mạnh mẽ của vị Thiếu tướng quân trẻ tuổi, là hơi thở dồn dập của hắn.Hắn ôm chặt lấy nàng, tay khẽ run, như đang ôm một báu vật đã mất mà tìm lại được.Áo choàng lớn bọc kín nàng không một kẽ hở.Lông chồn đen lướt trên mặt, mang theo nhiệt độ nóng rực của hắn, Ngu Tam Thất ngước mắt lên đối diện với ánh nhìn của Yến Độ.Hắn sinh ra đẹp vô cùng, con người lạnh như ngọc, tuấn mỹ mà không giảm đi vẻ anh võ, cao quý mà không xa với, màu mắt của đôi đồng tử kia rất nhạt, rất trong, sạch sẽ mà nóng rực, tựa như chính con người hắn.“Ngu Tam Thất,” hắn khẽ gọi tên nàng.“Chào mừng nàng trở về.”Trở lại thế gian này.

Sắc mặt Ngu Đường trắng bệch, ấp úng không nói nên lời, nước mắt lã chã rơi.

Ngu Mẫn Võ lập tức lộ vẻ hung tợn: “Ngu Tam Thất, ngươi đừng được voi đòi tiên, kéo cả nhà chôn cùng với ngươi thì ngươi mới vui phải không?”

Ngu Tam Thất vẫn cười, nàng sờ vào vết bầm trên cổ mình, “Sao có thể chứ, nếu nhị ca huynh quỳ xuống xin lỗi ta, Tứ muội muội cũng không cần phải xuống tóc đi tu nữa, ta sẽ còn vui hơn.”

“Nhị ca thương tứ muội muội như vậy, chỉ là quỳ xuống thôi mà, huynh chắc chắn sẽ đồng ý chứ?”

Mặt Ngu Mẫn Võ lập tức đỏ bừng.

Ngu Mẫn Văn dùng ánh mắt thất vọng tột cùng nhìn Ngu Tam Thất: “Tam muội, có nhất thiết phải làm đến mức này không?”

Ngu Tam Thất cười một cách lạnh nhạt: “Đại ca muốn quỳ cùng? Cũng không phải không được, ta chịu được.”

Tay Ngu Mẫn Văn run lên, lập tức buông ra.

Ngu Tam Thất cụp mắt xuống.

Trong đáy mắt đều là sự châm biếm, cái nhà này ngay cả đối với nhau cũng chỉ là chó cắn chó.

Ngu Mẫn Văn chần chừ mãi không nói, Ngu Mẫn Võ cắn răng, cuối cùng vẫn quỳ xuống, “Bây giờ ngươi hài lòng chưa? Tam muội, muội thấy tốt thì nên dừng, mau tiếp thánh chỉ đi!”

Ngu Tam Thất cụp mắt xuống.

Người nhà họ Ngu đều nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt tràn đầy nhục nhã, oán hận và ghét bỏ, duy chỉ không có ăn năn hối lỗi.

Ai nói người chết rồi, người sống nhất định sẽ áy náy hối hận? Sẽ tỉnh ngộ ra?

Không!

Họ sẽ chỉ oán nàng sao không chết muộn một chút, khiến họ không được ăn chiếc bánh bao tẩm máu người mang lại vinh hoa phú quý!

Họ sẽ chỉ oán nàng chết thì thôi đi, sao còn gây rắc rối cho gia tộc!

Nàng chết, họ oán!

Nàng sống, họ vẫn oán!

Nàng, Ngu Tam Thất, phải là con trâu già ngoài đồng, là con lạc đà bị cọng rơm đè chết, dù sống hay chết cũng đều phải theo ý của nhà họ Ngu mới được!

Nhưng dựa vào đâu chứ?

Họ cúi đầu một cái nàng liền phải tha thứ?

Những nhát dao đâm vào người nàng trong quá khứ, những cọng rơm đè chết nàng đều sẽ không tồn tại nữa sao?

 

Huống hồ, ngay cả việc cúi đầu của họ cũng là giả dối.

Ngu Tam Thất hé môi cười khẩy, từng chữ lạnh lẽo: “Ta, tuyệt không tha thứ!”

Nàng ‘chết đi sống lại’ trở về không phải để diễn màn kịch gia đình yêu thương nhau với họ!

Nàng muốn dao đâm búa bổ lên người họ, muốn vinh quang cả nhà một sớm tan hoang, muốn họ sống không thấy ánh mặt trời, tiền đồ đoạn tuyệt, chỉ có ngàn nỗi đau, vạn tội lỗi đổ lên chính người họ.

Những kẻ này lúc đó mới biết, thế nào là hối hận không có cửa!

Lời không tha thứ của Ngu Tam Thất khiến cả nhà họ Ngu đồng loạt biến sắc.

Ngu Mẫn Võ vụt đứng dậy, mắt long lên sòng sọc: “Ngu Tam Thất, ngươi cố tình sỉ nhục ta?!”

Vẻ mặt đỏ ngầu của hắn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, nắm đấm siết chặt, dường như giây tiếp theo sẽ ra tay đấm chết Ngu Tam Thất.

Trong con ngươi đen kịt của thiếu nữ lóe lên một tia quỷ khí, người thường không thể thấy, từ dưới chân nàng lan ra một vũng bùn đen, vũng bùn do quỷ khí hóa thành đã sớm quấn lấy người nhà họ Ngu.

Nàng có thể giết họ bất cứ lúc nào, còn dễ hơn cả b*p ch*t một con kiến.

Ngay lúc đó, một luồng ấm áp đột ngột bao phủ lấy nàng.

Nnàng thấy một cú đấm từ sau lưng mình vung ra, giáng thẳng vào mặt Ngu Mẫn Võ.

Ngu Mẫn Võ hét lên một tiếng thảm thiết, ôm lấy mũi, lảo đảo ngã ngửa ra sau. Ngu Mẫn Văn không đỡ kịp, Liễu thị và Ngu Đường ở phía sau cũng bị kéo theo ngã lăn ra đất.

Giữa cảnh người ngã ngựa đổ, Ngu Tam Thất không nhìn vẻ thảm hại của họ, bên tai nàng là nhịp tim mạnh mẽ của vị Thiếu tướng quân trẻ tuổi, là hơi thở dồn dập của hắn.

Hắn ôm chặt lấy nàng, tay khẽ run, như đang ôm một báu vật đã mất mà tìm lại được.

Áo choàng lớn bọc kín nàng không một kẽ hở.

Lông chồn đen lướt trên mặt, mang theo nhiệt độ nóng rực của hắn, Ngu Tam Thất ngước mắt lên đối diện với ánh nhìn của Yến Độ.

Hắn sinh ra đẹp vô cùng, con người lạnh như ngọc, tuấn mỹ mà không giảm đi vẻ anh võ, cao quý mà không xa với, màu mắt của đôi đồng tử kia rất nhạt, rất trong, sạch sẽ mà nóng rực, tựa như chính con người hắn.

“Ngu Tam Thất,” hắn khẽ gọi tên nàng.

“Chào mừng nàng trở về.”

Trở lại thế gian này.

Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu TườngTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Nữ CườngNgu Tam Thất chết rồi. Hạ nhân dùng một manh chiếu cói cuộn xác nàng lại, vứt thẳng ra ngoài cổng lớn. Nàng bị phơi thây dưới ánh mắt của bàn dân thiên hạ. Dân chúng vây quanh, một tên hạ nhân cao giọng tuyên bố ‘tội trạng’ của nàng: “Nhà họ Ngu có nữ nhi bất hiếu bất đễ, nghịch ý phạm thượng. Ngu Tam Thất ở trong cung đã mạo phạm Thái hậu, tự biết tội ác tày trời nên đã sợ tội tự sát. Lão gia nhà chúng ta không thể chấp nhận một nghiệt chướng như vậy, hôm nay trục xuất nàng khỏi gia phả nhà họ Ngu để răn đe kẻ khác!” Thiếu nữ chết không nhắm mắt, đôi mắt vẫn mở trừng trừng, lệ máu đã khô nơi khóe mi. Xung quanh không một người cảm thông, chỉ có những lời khinh bỉ phỉ nhổ không ngớt. Ý thức đã mơ hồ, hồn phách của nàng bị kéo ra khỏi cơ thể rồi như thể bay bổng lên không trung. Nàng ‘nhìn thấy’ người nhà của mình. Phụ thân nói gia môn bất hạnh, đã rước phải một sao chổi như vậy về phủ. … … Mẫu thân che mặt khóc nức nở, nói hối hận vì đã sinh ra nàng, đáng lẽ nên để nàng chết ở bên… Sắc mặt Ngu Đường trắng bệch, ấp úng không nói nên lời, nước mắt lã chã rơi.Ngu Mẫn Võ lập tức lộ vẻ hung tợn: “Ngu Tam Thất, ngươi đừng được voi đòi tiên, kéo cả nhà chôn cùng với ngươi thì ngươi mới vui phải không?”Ngu Tam Thất vẫn cười, nàng sờ vào vết bầm trên cổ mình, “Sao có thể chứ, nếu nhị ca huynh quỳ xuống xin lỗi ta, Tứ muội muội cũng không cần phải xuống tóc đi tu nữa, ta sẽ còn vui hơn.”“Nhị ca thương tứ muội muội như vậy, chỉ là quỳ xuống thôi mà, huynh chắc chắn sẽ đồng ý chứ?”Mặt Ngu Mẫn Võ lập tức đỏ bừng.Ngu Mẫn Văn dùng ánh mắt thất vọng tột cùng nhìn Ngu Tam Thất: “Tam muội, có nhất thiết phải làm đến mức này không?”Ngu Tam Thất cười một cách lạnh nhạt: “Đại ca muốn quỳ cùng? Cũng không phải không được, ta chịu được.”Tay Ngu Mẫn Văn run lên, lập tức buông ra.Ngu Tam Thất cụp mắt xuống.Trong đáy mắt đều là sự châm biếm, cái nhà này ngay cả đối với nhau cũng chỉ là chó cắn chó.……Ngu Mẫn Văn chần chừ mãi không nói, Ngu Mẫn Võ cắn răng, cuối cùng vẫn quỳ xuống, “Bây giờ ngươi hài lòng chưa? Tam muội, muội thấy tốt thì nên dừng, mau tiếp thánh chỉ đi!”Ngu Tam Thất cụp mắt xuống.Người nhà họ Ngu đều nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt tràn đầy nhục nhã, oán hận và ghét bỏ, duy chỉ không có ăn năn hối lỗi.Ai nói người chết rồi, người sống nhất định sẽ áy náy hối hận? Sẽ tỉnh ngộ ra?Không!Họ sẽ chỉ oán nàng sao không chết muộn một chút, khiến họ không được ăn chiếc bánh bao tẩm máu người mang lại vinh hoa phú quý!Họ sẽ chỉ oán nàng chết thì thôi đi, sao còn gây rắc rối cho gia tộc!Nàng chết, họ oán!Nàng sống, họ vẫn oán!Nàng, Ngu Tam Thất, phải là con trâu già ngoài đồng, là con lạc đà bị cọng rơm đè chết, dù sống hay chết cũng đều phải theo ý của nhà họ Ngu mới được!Nhưng dựa vào đâu chứ?Họ cúi đầu một cái nàng liền phải tha thứ?Những nhát dao đâm vào người nàng trong quá khứ, những cọng rơm đè chết nàng đều sẽ không tồn tại nữa sao? Huống hồ, ngay cả việc cúi đầu của họ cũng là giả dối.Ngu Tam Thất hé môi cười khẩy, từng chữ lạnh lẽo: “Ta, tuyệt không tha thứ!”Nàng ‘chết đi sống lại’ trở về không phải để diễn màn kịch gia đình yêu thương nhau với họ!Nàng muốn dao đâm búa bổ lên người họ, muốn vinh quang cả nhà một sớm tan hoang, muốn họ sống không thấy ánh mặt trời, tiền đồ đoạn tuyệt, chỉ có ngàn nỗi đau, vạn tội lỗi đổ lên chính người họ.Những kẻ này lúc đó mới biết, thế nào là hối hận không có cửa!Lời không tha thứ của Ngu Tam Thất khiến cả nhà họ Ngu đồng loạt biến sắc.Ngu Mẫn Võ vụt đứng dậy, mắt long lên sòng sọc: “Ngu Tam Thất, ngươi cố tình sỉ nhục ta?!”Vẻ mặt đỏ ngầu của hắn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, nắm đấm siết chặt, dường như giây tiếp theo sẽ ra tay đấm chết Ngu Tam Thất.Trong con ngươi đen kịt của thiếu nữ lóe lên một tia quỷ khí, người thường không thể thấy, từ dưới chân nàng lan ra một vũng bùn đen, vũng bùn do quỷ khí hóa thành đã sớm quấn lấy người nhà họ Ngu.Nàng có thể giết họ bất cứ lúc nào, còn dễ hơn cả b*p ch*t một con kiến.Ngay lúc đó, một luồng ấm áp đột ngột bao phủ lấy nàng.Nnàng thấy một cú đấm từ sau lưng mình vung ra, giáng thẳng vào mặt Ngu Mẫn Võ.Ngu Mẫn Võ hét lên một tiếng thảm thiết, ôm lấy mũi, lảo đảo ngã ngửa ra sau. Ngu Mẫn Văn không đỡ kịp, Liễu thị và Ngu Đường ở phía sau cũng bị kéo theo ngã lăn ra đất.Giữa cảnh người ngã ngựa đổ, Ngu Tam Thất không nhìn vẻ thảm hại của họ, bên tai nàng là nhịp tim mạnh mẽ của vị Thiếu tướng quân trẻ tuổi, là hơi thở dồn dập của hắn.Hắn ôm chặt lấy nàng, tay khẽ run, như đang ôm một báu vật đã mất mà tìm lại được.Áo choàng lớn bọc kín nàng không một kẽ hở.Lông chồn đen lướt trên mặt, mang theo nhiệt độ nóng rực của hắn, Ngu Tam Thất ngước mắt lên đối diện với ánh nhìn của Yến Độ.Hắn sinh ra đẹp vô cùng, con người lạnh như ngọc, tuấn mỹ mà không giảm đi vẻ anh võ, cao quý mà không xa với, màu mắt của đôi đồng tử kia rất nhạt, rất trong, sạch sẽ mà nóng rực, tựa như chính con người hắn.“Ngu Tam Thất,” hắn khẽ gọi tên nàng.“Chào mừng nàng trở về.”Trở lại thế gian này.

Chương 3