Ngu Tam Thất chết rồi. Hạ nhân dùng một manh chiếu cói cuộn xác nàng lại, vứt thẳng ra ngoài cổng lớn. Nàng bị phơi thây dưới ánh mắt của bàn dân thiên hạ. Dân chúng vây quanh, một tên hạ nhân cao giọng tuyên bố ‘tội trạng’ của nàng: “Nhà họ Ngu có nữ nhi bất hiếu bất đễ, nghịch ý phạm thượng. Ngu Tam Thất ở trong cung đã mạo phạm Thái hậu, tự biết tội ác tày trời nên đã sợ tội tự sát. Lão gia nhà chúng ta không thể chấp nhận một nghiệt chướng như vậy, hôm nay trục xuất nàng khỏi gia phả nhà họ Ngu để răn đe kẻ khác!” Thiếu nữ chết không nhắm mắt, đôi mắt vẫn mở trừng trừng, lệ máu đã khô nơi khóe mi. Xung quanh không một người cảm thông, chỉ có những lời khinh bỉ phỉ nhổ không ngớt. Ý thức đã mơ hồ, hồn phách của nàng bị kéo ra khỏi cơ thể rồi như thể bay bổng lên không trung. Nàng ‘nhìn thấy’ người nhà của mình. Phụ thân nói gia môn bất hạnh, đã rước phải một sao chổi như vậy về phủ. … … Mẫu thân che mặt khóc nức nở, nói hối hận vì đã sinh ra nàng, đáng lẽ nên để nàng chết ở bên…

Chương 148

Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu TườngTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Nữ CườngNgu Tam Thất chết rồi. Hạ nhân dùng một manh chiếu cói cuộn xác nàng lại, vứt thẳng ra ngoài cổng lớn. Nàng bị phơi thây dưới ánh mắt của bàn dân thiên hạ. Dân chúng vây quanh, một tên hạ nhân cao giọng tuyên bố ‘tội trạng’ của nàng: “Nhà họ Ngu có nữ nhi bất hiếu bất đễ, nghịch ý phạm thượng. Ngu Tam Thất ở trong cung đã mạo phạm Thái hậu, tự biết tội ác tày trời nên đã sợ tội tự sát. Lão gia nhà chúng ta không thể chấp nhận một nghiệt chướng như vậy, hôm nay trục xuất nàng khỏi gia phả nhà họ Ngu để răn đe kẻ khác!” Thiếu nữ chết không nhắm mắt, đôi mắt vẫn mở trừng trừng, lệ máu đã khô nơi khóe mi. Xung quanh không một người cảm thông, chỉ có những lời khinh bỉ phỉ nhổ không ngớt. Ý thức đã mơ hồ, hồn phách của nàng bị kéo ra khỏi cơ thể rồi như thể bay bổng lên không trung. Nàng ‘nhìn thấy’ người nhà của mình. Phụ thân nói gia môn bất hạnh, đã rước phải một sao chổi như vậy về phủ. … … Mẫu thân che mặt khóc nức nở, nói hối hận vì đã sinh ra nàng, đáng lẽ nên để nàng chết ở bên… Tam Thất trở thành Tả Chỉ huy sứ của Tuần Dạ Nhân.Bốn phương tám hướng đều là tiếng chúc mừng nàng, trông nàng vẫn còn ngơ ngác, mọi người đều nghĩ nàng bị tin tốt này làm choáng váng.Cũng chính vì vậy mọi người mới nhớ ra, nàng chỉ là một cô nương mười mấy tuổi thôi.Ngay cả Hoài Đế, thấy vậy cũng không nhịn được cười, còn không quên nói với Yến Hoàng hậu bên cạnh: “Nhìn xem, vui đến ngây người rồi.”Yến Hoàng hậu lườm ông một cái, trêu chọc: “Cách một tấm bình phong mà Hoàng thượng cũng thấy được, thật là hỏa nhãn kim tinh.”Hoài Đế lúng túng ho nhẹ, biết bà đang trêu mình sĩ diện.Cũng không biết là vì tâm lý của công bà xấu xí sắp gặp con dâu, hay là vì thể diện của bậc quân vương, tóm lại là trước khi bộ râu mọc lại, Hoài Đế quyết định tiếp tục giữ vẻ thần bí.Chỉ có điều, lúc này ông thực sự có chút ngứa ngáy, muốn tận mắt nhìn xem dáng vẻ vui đến ngốc của Tam Thất là như thế nào.Thực tế, tâm trí Tam Thất đều đang đặt vào ‘biến đổi dị thường’ của bản thân. Sâu trong linh hồn như bị mở ra một cái lỗ, sức mạnh không ngừng cuộn trào trong cơ thể nàng. Nàng không biết nguồn gốc của sức mạnh này nhưng lại có một cảm ứng kỳ lạ.Đây vốn là sức mạnh của nàng, chỉ là bị phong ấn, ẩn giấu trong bóng tối, cho đến lúc này, dưới sự gia trì của quốc vận, bắt đầu hồi phục.……Tam Thất thực sự đang ‘kinh hỷ’, mắt nàng sáng rực, điều đầu tiên là nhìn về phía Yến Độ, muốn chia sẻ niềm vui bất ngờ này với hắn!Khổ nỗi xung quanh quá ồn ào!Yến Độ lại khẽ nhắc nhở nàng: “Tạ ơn trước đã.”Tam Thất gật đầu, lần này là thật lòng thật dạ tạ ơn Hoài Đế: “Đa tạ Hoàng thượng, thần nhất định không phụ sự ủy thác!”Tam Thất thật lòng cảm thấy Hoài Đế là một người tốt tuyệt vời!Các triều đại có biết bao Hoàng đế, nhưng Hoàng đế có thể hội tụ quốc vận, mang trên mình tử khí đế vương thì thực sự không có mấy người!Hoài Đế đích thực là thánh quân minh quân, tử khí trên người ông chính là bằng chứng!“Đừng vội tạ ơn.” Giọng Hoài Đế mang theo vài phần trêu chọc: “Nhân sự của Tuần Dạ Nhân phải do chính ngươi đi chọn. Người bên cạnh trẫm nhiều nhất chỉ cho ngươi mười người để ngươi lựa chọn.”Tam Thất chớp mắt: “Thật không ạ? Người của Hoàng thượng thần có thể tùy tiện chọn sao?”Hoài Đế đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành, giây tiếp theo Tam Thất đã nhanh miệng nói: “Đa tạ Hoàng thượng! Thần về kinh sẽ nhờ Sơn Tra giúp chọn người!”Hoài Đế: “…”Rất tốt, đây là nhắm vào ám vệ của ông rồi!Hoài Đế nghiến răng, Yến Hoàng hậu suýt nữa bật cười thành tiếng. Yến Độ vội vàng nháy mắt với Tam Thất. Tam Thất liền hô to vạn tuế, để tránh Hoài Đế đổi ý nàng nhanh chóng tạ ơn rồi cáo lui.Những người khác thấy vậy, trao đổi ánh mắt rồi cũng cáo lui.Chỉ có Ngũ Hoàng tử ngốc nghếch vẫn còn ở đó hỏi: “Sơn Tra không phải là cung nữ mà mẫu hậu ban cho Tam Thất tỷ trước đây sao? Ta thấy nàng ấy cũng bình thường mà, chọn người cho Tuần Dạ Nhân quan trọng như vậy, sao Tam Thất tỷ lại giao cho nàng ta làm chứ?”Thất Công chúa nhìn người huynh đệ song sinh ngốc nghếch của mình, lắc đầu thở dài: “Ngũ ca, huynh cũng thật tốt số, đầu thai làm con của phụ hoàng và mẫu hậu.”Nếu không với cái đầu này, e là không sống nổi đến tuổi trưởng thành.Ngũ Hoàng tử cảm thấy mình bị xúc phạm nhưng hắn không có bằng chứng!Ở một bên khác, Võ Thượng thư đang bàn với Tần Các lão: “Trong quân doanh của chúng ta có nhiều hảo hán, chắc cũng có thể chọn ra vài người vào Tuần Dạ Nhân chứ?”Tần Các lão cười như không cười, nói trắng ra: “Trong quân hảo hán không ít, nhà họ Võ hảo hán càng không ít, Võ Thượng thư đây là không muốn tử tôn tham gia võ cử đầu xuân mà đổi sang tham gia tuyển chọn Tuần Dạ Nhân sao?”Võ Thượng thư hất cằm: “Tần Các lão cũng đã nói là tuyển chọn rồi, đương nhiên là người có năng lực thì được chọn thôi. Tử tôn nhà họ Tần chỉ yêu sách thánh hiền, không thích múa kiếm múa thương, chắc là không tham gia náo nhiệt này đâu.”Tần Các lão mỉm cười vuốt râu: “Võ Thượng thư cũng nói rồi, người có năng lực thì được chọn mà. Tả Chỉ huy sứ từng nói, người đọc sách nuôi dưỡng hạo nhiên chính khí, có thể khắc chế yêu ma. Tuần Dạ Nhân trảm yêu trừ ma, cũng là cùng một con đường với kẻ đọc sách chúng ta thôi!”Võ Thượng thư trợn mắt, này, lão Tần giảo hoạt nhà ngươi, lợi lộc gì ngươi cũng muốn chiếm một phần à!Hai vị trọng thần mỗi người một ý, cũng không rảnh để khách sáo với nhau nữa, đều vội vàng về lều của mình, gọi tử tôn trong nhà đến truyền đạt lại chuyện này, quyết tâm phải để người trong tộc nắm bắt cơ hội ngàn năm có một này!Nếu không nhân lúc này chiếm lấy tiên cơ, đợi tin tức về Tuần Dạ Nhân truyền về kinh thành, e là văn võ cả triều đều ngồi không yên!Hưng Quốc Quận chúa – Tuần Dạ Nhân Tả Chỉ huy sứ Tam Thất sắp trở thành miếng bánh thơm ngon nhất Đại Càn lúc này vẫn chưa hề hay biết. Nàng nắm tay Yến Độ chuồn đi mất, một lòng chỉ muốn tìm một nơi không người để chia sẻ niềm vui với Yến Độ, bất giác đã dẫn người vào một khu rừng nhỏ.Thấy xung quanh không có ai, nàng không thể chờ đợi được nữa.Nàng kéo tay Yến Độ đặt lên người mình.“Yến Độ, ngài mau sờ ta xem!”Yến Độ: “…”Vị Thiếu tướng quân không chịu nổi một chút trêu chọc nào mặt đỏ bừng, suýt nữa buột miệng nói:— Nàng đang nói lời ngông cuồng gì vậy?!

Tam Thất trở thành Tả Chỉ huy sứ của Tuần Dạ Nhân.

Bốn phương tám hướng đều là tiếng chúc mừng nàng, trông nàng vẫn còn ngơ ngác, mọi người đều nghĩ nàng bị tin tốt này làm choáng váng.

Cũng chính vì vậy mọi người mới nhớ ra, nàng chỉ là một cô nương mười mấy tuổi thôi.

Ngay cả Hoài Đế, thấy vậy cũng không nhịn được cười, còn không quên nói với Yến Hoàng hậu bên cạnh: “Nhìn xem, vui đến ngây người rồi.”

Yến Hoàng hậu lườm ông một cái, trêu chọc: “Cách một tấm bình phong mà Hoàng thượng cũng thấy được, thật là hỏa nhãn kim tinh.”

Hoài Đế lúng túng ho nhẹ, biết bà đang trêu mình sĩ diện.

Cũng không biết là vì tâm lý của công bà xấu xí sắp gặp con dâu, hay là vì thể diện của bậc quân vương, tóm lại là trước khi bộ râu mọc lại, Hoài Đế quyết định tiếp tục giữ vẻ thần bí.

Chỉ có điều, lúc này ông thực sự có chút ngứa ngáy, muốn tận mắt nhìn xem dáng vẻ vui đến ngốc của Tam Thất là như thế nào.

Thực tế, tâm trí Tam Thất đều đang đặt vào ‘biến đổi dị thường’ của bản thân. Sâu trong linh hồn như bị mở ra một cái lỗ, sức mạnh không ngừng cuộn trào trong cơ thể nàng. Nàng không biết nguồn gốc của sức mạnh này nhưng lại có một cảm ứng kỳ lạ.

Đây vốn là sức mạnh của nàng, chỉ là bị phong ấn, ẩn giấu trong bóng tối, cho đến lúc này, dưới sự gia trì của quốc vận, bắt đầu hồi phục.

Tam Thất thực sự đang ‘kinh hỷ’, mắt nàng sáng rực, điều đầu tiên là nhìn về phía Yến Độ, muốn chia sẻ niềm vui bất ngờ này với hắn!

Khổ nỗi xung quanh quá ồn ào!

Yến Độ lại khẽ nhắc nhở nàng: “Tạ ơn trước đã.”

Tam Thất gật đầu, lần này là thật lòng thật dạ tạ ơn Hoài Đế: “Đa tạ Hoàng thượng, thần nhất định không phụ sự ủy thác!”

Tam Thất thật lòng cảm thấy Hoài Đế là một người tốt tuyệt vời!

Các triều đại có biết bao Hoàng đế, nhưng Hoàng đế có thể hội tụ quốc vận, mang trên mình tử khí đế vương thì thực sự không có mấy người!

Hoài Đế đích thực là thánh quân minh quân, tử khí trên người ông chính là bằng chứng!

“Đừng vội tạ ơn.” Giọng Hoài Đế mang theo vài phần trêu chọc: “Nhân sự của Tuần Dạ Nhân phải do chính ngươi đi chọn. Người bên cạnh trẫm nhiều nhất chỉ cho ngươi mười người để ngươi lựa chọn.”

Tam Thất chớp mắt: “Thật không ạ? Người của Hoàng thượng thần có thể tùy tiện chọn sao?”

Hoài Đế đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành, giây tiếp theo Tam Thất đã nhanh miệng nói: “Đa tạ Hoàng thượng! Thần về kinh sẽ nhờ Sơn Tra giúp chọn người!”

Hoài Đế: “…”

Rất tốt, đây là nhắm vào ám vệ của ông rồi!

Hoài Đế nghiến răng, Yến Hoàng hậu suýt nữa bật cười thành tiếng.

 

Yến Độ vội vàng nháy mắt với Tam Thất. Tam Thất liền hô to vạn tuế, để tránh Hoài Đế đổi ý nàng nhanh chóng tạ ơn rồi cáo lui.

Những người khác thấy vậy, trao đổi ánh mắt rồi cũng cáo lui.

Chỉ có Ngũ Hoàng tử ngốc nghếch vẫn còn ở đó hỏi: “Sơn Tra không phải là cung nữ mà mẫu hậu ban cho Tam Thất tỷ trước đây sao? Ta thấy nàng ấy cũng bình thường mà, chọn người cho Tuần Dạ Nhân quan trọng như vậy, sao Tam Thất tỷ lại giao cho nàng ta làm chứ?”

Thất Công chúa nhìn người huynh đệ song sinh ngốc nghếch của mình, lắc đầu thở dài: “Ngũ ca, huynh cũng thật tốt số, đầu thai làm con của phụ hoàng và mẫu hậu.”

Nếu không với cái đầu này, e là không sống nổi đến tuổi trưởng thành.

Ngũ Hoàng tử cảm thấy mình bị xúc phạm nhưng hắn không có bằng chứng!

Ở một bên khác, Võ Thượng thư đang bàn với Tần Các lão: “Trong quân doanh của chúng ta có nhiều hảo hán, chắc cũng có thể chọn ra vài người vào Tuần Dạ Nhân chứ?”

Tần Các lão cười như không cười, nói trắng ra: “Trong quân hảo hán không ít, nhà họ Võ hảo hán càng không ít, Võ Thượng thư đây là không muốn tử tôn tham gia võ cử đầu xuân mà đổi sang tham gia tuyển chọn Tuần Dạ Nhân sao?”

Võ Thượng thư hất cằm: “Tần Các lão cũng đã nói là tuyển chọn rồi, đương nhiên là người có năng lực thì được chọn thôi. Tử tôn nhà họ Tần chỉ yêu sách thánh hiền, không thích múa kiếm múa thương, chắc là không tham gia náo nhiệt này đâu.”

Tần Các lão mỉm cười vuốt râu: “Võ Thượng thư cũng nói rồi, người có năng lực thì được chọn mà. Tả Chỉ huy sứ từng nói, người đọc sách nuôi dưỡng hạo nhiên chính khí, có thể khắc chế yêu ma. Tuần Dạ Nhân trảm yêu trừ ma, cũng là cùng một con đường với kẻ đọc sách chúng ta thôi!”

Võ Thượng thư trợn mắt, này, lão Tần giảo hoạt nhà ngươi, lợi lộc gì ngươi cũng muốn chiếm một phần à!

Hai vị trọng thần mỗi người một ý, cũng không rảnh để khách sáo với nhau nữa, đều vội vàng về lều của mình, gọi tử tôn trong nhà đến truyền đạt lại chuyện này, quyết tâm phải để người trong tộc nắm bắt cơ hội ngàn năm có một này!

Nếu không nhân lúc này chiếm lấy tiên cơ, đợi tin tức về Tuần Dạ Nhân truyền về kinh thành, e là văn võ cả triều đều ngồi không yên!

Hưng Quốc Quận chúa – Tuần Dạ Nhân Tả Chỉ huy sứ Tam Thất sắp trở thành miếng bánh thơm ngon nhất Đại Càn lúc này vẫn chưa hề hay biết. Nàng nắm tay Yến Độ chuồn đi mất, một lòng chỉ muốn tìm một nơi không người để chia sẻ niềm vui với Yến Độ, bất giác đã dẫn người vào một khu rừng nhỏ.

Thấy xung quanh không có ai, nàng không thể chờ đợi được nữa.

Nàng kéo tay Yến Độ đặt lên người mình.

“Yến Độ, ngài mau sờ ta xem!”

Yến Độ: “…”

Vị Thiếu tướng quân không chịu nổi một chút trêu chọc nào mặt đỏ bừng, suýt nữa buột miệng nói:

— Nàng đang nói lời ngông cuồng gì vậy?!

Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu TườngTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Nữ CườngNgu Tam Thất chết rồi. Hạ nhân dùng một manh chiếu cói cuộn xác nàng lại, vứt thẳng ra ngoài cổng lớn. Nàng bị phơi thây dưới ánh mắt của bàn dân thiên hạ. Dân chúng vây quanh, một tên hạ nhân cao giọng tuyên bố ‘tội trạng’ của nàng: “Nhà họ Ngu có nữ nhi bất hiếu bất đễ, nghịch ý phạm thượng. Ngu Tam Thất ở trong cung đã mạo phạm Thái hậu, tự biết tội ác tày trời nên đã sợ tội tự sát. Lão gia nhà chúng ta không thể chấp nhận một nghiệt chướng như vậy, hôm nay trục xuất nàng khỏi gia phả nhà họ Ngu để răn đe kẻ khác!” Thiếu nữ chết không nhắm mắt, đôi mắt vẫn mở trừng trừng, lệ máu đã khô nơi khóe mi. Xung quanh không một người cảm thông, chỉ có những lời khinh bỉ phỉ nhổ không ngớt. Ý thức đã mơ hồ, hồn phách của nàng bị kéo ra khỏi cơ thể rồi như thể bay bổng lên không trung. Nàng ‘nhìn thấy’ người nhà của mình. Phụ thân nói gia môn bất hạnh, đã rước phải một sao chổi như vậy về phủ. … … Mẫu thân che mặt khóc nức nở, nói hối hận vì đã sinh ra nàng, đáng lẽ nên để nàng chết ở bên… Tam Thất trở thành Tả Chỉ huy sứ của Tuần Dạ Nhân.Bốn phương tám hướng đều là tiếng chúc mừng nàng, trông nàng vẫn còn ngơ ngác, mọi người đều nghĩ nàng bị tin tốt này làm choáng váng.Cũng chính vì vậy mọi người mới nhớ ra, nàng chỉ là một cô nương mười mấy tuổi thôi.Ngay cả Hoài Đế, thấy vậy cũng không nhịn được cười, còn không quên nói với Yến Hoàng hậu bên cạnh: “Nhìn xem, vui đến ngây người rồi.”Yến Hoàng hậu lườm ông một cái, trêu chọc: “Cách một tấm bình phong mà Hoàng thượng cũng thấy được, thật là hỏa nhãn kim tinh.”Hoài Đế lúng túng ho nhẹ, biết bà đang trêu mình sĩ diện.Cũng không biết là vì tâm lý của công bà xấu xí sắp gặp con dâu, hay là vì thể diện của bậc quân vương, tóm lại là trước khi bộ râu mọc lại, Hoài Đế quyết định tiếp tục giữ vẻ thần bí.Chỉ có điều, lúc này ông thực sự có chút ngứa ngáy, muốn tận mắt nhìn xem dáng vẻ vui đến ngốc của Tam Thất là như thế nào.Thực tế, tâm trí Tam Thất đều đang đặt vào ‘biến đổi dị thường’ của bản thân. Sâu trong linh hồn như bị mở ra một cái lỗ, sức mạnh không ngừng cuộn trào trong cơ thể nàng. Nàng không biết nguồn gốc của sức mạnh này nhưng lại có một cảm ứng kỳ lạ.Đây vốn là sức mạnh của nàng, chỉ là bị phong ấn, ẩn giấu trong bóng tối, cho đến lúc này, dưới sự gia trì của quốc vận, bắt đầu hồi phục.……Tam Thất thực sự đang ‘kinh hỷ’, mắt nàng sáng rực, điều đầu tiên là nhìn về phía Yến Độ, muốn chia sẻ niềm vui bất ngờ này với hắn!Khổ nỗi xung quanh quá ồn ào!Yến Độ lại khẽ nhắc nhở nàng: “Tạ ơn trước đã.”Tam Thất gật đầu, lần này là thật lòng thật dạ tạ ơn Hoài Đế: “Đa tạ Hoàng thượng, thần nhất định không phụ sự ủy thác!”Tam Thất thật lòng cảm thấy Hoài Đế là một người tốt tuyệt vời!Các triều đại có biết bao Hoàng đế, nhưng Hoàng đế có thể hội tụ quốc vận, mang trên mình tử khí đế vương thì thực sự không có mấy người!Hoài Đế đích thực là thánh quân minh quân, tử khí trên người ông chính là bằng chứng!“Đừng vội tạ ơn.” Giọng Hoài Đế mang theo vài phần trêu chọc: “Nhân sự của Tuần Dạ Nhân phải do chính ngươi đi chọn. Người bên cạnh trẫm nhiều nhất chỉ cho ngươi mười người để ngươi lựa chọn.”Tam Thất chớp mắt: “Thật không ạ? Người của Hoàng thượng thần có thể tùy tiện chọn sao?”Hoài Đế đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành, giây tiếp theo Tam Thất đã nhanh miệng nói: “Đa tạ Hoàng thượng! Thần về kinh sẽ nhờ Sơn Tra giúp chọn người!”Hoài Đế: “…”Rất tốt, đây là nhắm vào ám vệ của ông rồi!Hoài Đế nghiến răng, Yến Hoàng hậu suýt nữa bật cười thành tiếng. Yến Độ vội vàng nháy mắt với Tam Thất. Tam Thất liền hô to vạn tuế, để tránh Hoài Đế đổi ý nàng nhanh chóng tạ ơn rồi cáo lui.Những người khác thấy vậy, trao đổi ánh mắt rồi cũng cáo lui.Chỉ có Ngũ Hoàng tử ngốc nghếch vẫn còn ở đó hỏi: “Sơn Tra không phải là cung nữ mà mẫu hậu ban cho Tam Thất tỷ trước đây sao? Ta thấy nàng ấy cũng bình thường mà, chọn người cho Tuần Dạ Nhân quan trọng như vậy, sao Tam Thất tỷ lại giao cho nàng ta làm chứ?”Thất Công chúa nhìn người huynh đệ song sinh ngốc nghếch của mình, lắc đầu thở dài: “Ngũ ca, huynh cũng thật tốt số, đầu thai làm con của phụ hoàng và mẫu hậu.”Nếu không với cái đầu này, e là không sống nổi đến tuổi trưởng thành.Ngũ Hoàng tử cảm thấy mình bị xúc phạm nhưng hắn không có bằng chứng!Ở một bên khác, Võ Thượng thư đang bàn với Tần Các lão: “Trong quân doanh của chúng ta có nhiều hảo hán, chắc cũng có thể chọn ra vài người vào Tuần Dạ Nhân chứ?”Tần Các lão cười như không cười, nói trắng ra: “Trong quân hảo hán không ít, nhà họ Võ hảo hán càng không ít, Võ Thượng thư đây là không muốn tử tôn tham gia võ cử đầu xuân mà đổi sang tham gia tuyển chọn Tuần Dạ Nhân sao?”Võ Thượng thư hất cằm: “Tần Các lão cũng đã nói là tuyển chọn rồi, đương nhiên là người có năng lực thì được chọn thôi. Tử tôn nhà họ Tần chỉ yêu sách thánh hiền, không thích múa kiếm múa thương, chắc là không tham gia náo nhiệt này đâu.”Tần Các lão mỉm cười vuốt râu: “Võ Thượng thư cũng nói rồi, người có năng lực thì được chọn mà. Tả Chỉ huy sứ từng nói, người đọc sách nuôi dưỡng hạo nhiên chính khí, có thể khắc chế yêu ma. Tuần Dạ Nhân trảm yêu trừ ma, cũng là cùng một con đường với kẻ đọc sách chúng ta thôi!”Võ Thượng thư trợn mắt, này, lão Tần giảo hoạt nhà ngươi, lợi lộc gì ngươi cũng muốn chiếm một phần à!Hai vị trọng thần mỗi người một ý, cũng không rảnh để khách sáo với nhau nữa, đều vội vàng về lều của mình, gọi tử tôn trong nhà đến truyền đạt lại chuyện này, quyết tâm phải để người trong tộc nắm bắt cơ hội ngàn năm có một này!Nếu không nhân lúc này chiếm lấy tiên cơ, đợi tin tức về Tuần Dạ Nhân truyền về kinh thành, e là văn võ cả triều đều ngồi không yên!Hưng Quốc Quận chúa – Tuần Dạ Nhân Tả Chỉ huy sứ Tam Thất sắp trở thành miếng bánh thơm ngon nhất Đại Càn lúc này vẫn chưa hề hay biết. Nàng nắm tay Yến Độ chuồn đi mất, một lòng chỉ muốn tìm một nơi không người để chia sẻ niềm vui với Yến Độ, bất giác đã dẫn người vào một khu rừng nhỏ.Thấy xung quanh không có ai, nàng không thể chờ đợi được nữa.Nàng kéo tay Yến Độ đặt lên người mình.“Yến Độ, ngài mau sờ ta xem!”Yến Độ: “…”Vị Thiếu tướng quân không chịu nổi một chút trêu chọc nào mặt đỏ bừng, suýt nữa buột miệng nói:— Nàng đang nói lời ngông cuồng gì vậy?!

Chương 148