"Uyển Uyển...... Uyển Uyển......" Người trên giường không ngừng lẩm nhẩm trong miệng, từ từ mở mắt ra. Nghe được tiếng vang, ngoài cửa một thân ảnh chợt tiến vào rất nhanh, đặt thang dược bưng trên tay lên bàn, vội vàng đi đến bên giường. "Thanh Dương tỷ tỷ...... Thanh Dương tỷ tỷ......" Nữ tử nhìn người trên giường, rõ ràng đã tỉnh rồi, nhưng tựa hồ ánh mắt không có tiêu điểm, một mảng mê man. Nghe được thanh âm Sư Thanh Dương xua mi tâm nhắm mắt lại, ngồi dậy. Nữ tử đỡ nàng đặt gối đầu sau lưng nàng, để nàng dựa vào đầu giường thoải mái hơn. Sư Thanh Dương chỉ cảm thấy đầu một mảng hỗn loạn, tựa hồ có vô số người kêu rống trong đầu, ồn đến nàng không được an tâm. Tay vừa chạm lên huyệt thái dương định nhu nhu cho bản thân, một đôi tay thanh lương (mát lạnh) đã chầm chậm nhu lên, xúc cảm ngón tay này chính là tương tự như của người kia trong ký ức vậy. Nhớ tới người kia, tâm Sư Thanh Dương lại một trận đâm nhói, sẽ không còn được thấy người kia nữa. Cảm giác được chua xót…
Chương 32
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu CTác giả: Tiểu CTruyện Bách Hợp, Truyện Cổ Đại, Truyện Trọng Sinh"Uyển Uyển...... Uyển Uyển......" Người trên giường không ngừng lẩm nhẩm trong miệng, từ từ mở mắt ra. Nghe được tiếng vang, ngoài cửa một thân ảnh chợt tiến vào rất nhanh, đặt thang dược bưng trên tay lên bàn, vội vàng đi đến bên giường. "Thanh Dương tỷ tỷ...... Thanh Dương tỷ tỷ......" Nữ tử nhìn người trên giường, rõ ràng đã tỉnh rồi, nhưng tựa hồ ánh mắt không có tiêu điểm, một mảng mê man. Nghe được thanh âm Sư Thanh Dương xua mi tâm nhắm mắt lại, ngồi dậy. Nữ tử đỡ nàng đặt gối đầu sau lưng nàng, để nàng dựa vào đầu giường thoải mái hơn. Sư Thanh Dương chỉ cảm thấy đầu một mảng hỗn loạn, tựa hồ có vô số người kêu rống trong đầu, ồn đến nàng không được an tâm. Tay vừa chạm lên huyệt thái dương định nhu nhu cho bản thân, một đôi tay thanh lương (mát lạnh) đã chầm chậm nhu lên, xúc cảm ngón tay này chính là tương tự như của người kia trong ký ức vậy. Nhớ tới người kia, tâm Sư Thanh Dương lại một trận đâm nhói, sẽ không còn được thấy người kia nữa. Cảm giác được chua xót… Thân thể dựa vào lồng ngực Sư Thanh Y, thanh âm mị mà không yêu: "Đại tỷ, đây là xấu hổ sao? Tối qua Đại tỷ lại rất nhiệt tình phong cuồng đó......" Không dám nhìn biểu tình của người trong lòng ngực, Sư Thanh Y ánh mắt tự do, ngữ khí hoảng loạn: "Mị nhi nói... nói gì vậy, đi mau đi!" "Ô ô ô... Ta liền biết, Đại tỷ đây là ghét bỏ Mị nhi mà?" Biết rõ người trong lồng ngực là giả khóc, nhưng tâm vẫn sẽ khó chịu dường như có người nhu niết lấy, thế là liền cam tâm tình nguyện mà sủng nịch, chân thật nhìn người trong lòng, mười ngón tương khấu: "Ta không có ghét bỏ Mị nhi, bất luận con đường phía trước khó khăn đến mức nào ta đều sẽ bên nàng, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (nắm tay cả đời, bên nhau tới già)!" "Nguyện nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương ly (Nguyện luôn một lòng, tới già không chia xa)!" Sư Thanh Mị đáp lại, khẽ mỉm cười, phong hoa tuyệt đại. Bên này, Sư Thanh Dương thành thật giải thích với bảo bảo hiếu kỳ, có chút đau đầu nói: "Uyển Uyển, Nhị tỷ không có sinh bệnh, chỉ là tâm tình có điểm kích động!" "Nhưng mà, sao Nhị tỷ lại tâm tình kích động chứ?" "Bởi vì... Bởi vì... Nhị tỷ... Mỗi nữ nhân mỗi mùa trăng đều có mấy ngày mà..." "Vì... ngô... ân... Thanh Dương... Ngô..." Sư Thanh Dương cúi đầu, nhấn chìm tất cả vì sao của Sư Thanh Uyển ở giữa môi, tiếp đến kề sát môi bên tai người kia, giễu cợt nói: "Uyển Uyển không chuyên tâm nga!" Khuôn mặt nhỏ của Sư Thanh Uyển thông hồng, lắp bắp nói: "Thanh... Thanh Dương ở cửa có người......" Sư Thanh Dương quay đầu lại nhìn Sư Thất cùng hộ vệ đám người ở của, ánh mắt quét qua, không khí tựa như đông kết, ngữ khí thanh lãnh bằng phẳng: "Các ngươi có thấy gì không?" Tựa hồ đang hỏi, hôm nay khí trời thế nào vậy. "Cái gì cũng không thấy!" Tất cả đều rất thức thời*. [nhận thức thời cuộc, biết coi tình hình mà ra phản ứng phù hợp] Gật đầu coi như mãn ý, nhìn khuôn mặt nhỏ trong ngực phấn nộn phấn nộn như hoa đào, thật thập phần dụ người đó...... Mở miệng nói: "Lần này, Uyển Uyển đã mãn ý!" [Ý là lần trước Uyển bất mãn vì có người nhìn thì lần này mãn ý đi] Không đợi hồi đáp, lại cúi đầu hôn xuống, đầu lưỡi nhẹ vươn răng môi gắn bó ... Ánh nắng sáng sớm rơi trên người cả hai đội lên một tầng kim y, hình ảnh duy mỹ.......... Tứ chủ tử, Đại chủ tử các nàng còn chờ đó, sao người cùng Uyển Uyển ở đây dính lên chứ...... Đồng loạt đám người Sư Thất phỉ nhổ tập thể. Đương nhiên, là ở trong lòng......
Thân thể dựa vào lồng ngực Sư Thanh Y, thanh âm mị mà không yêu: "Đại tỷ, đây là xấu hổ sao? Tối qua Đại tỷ lại rất nhiệt tình phong cuồng đó......"
Không dám nhìn biểu tình của người trong lòng ngực, Sư Thanh Y ánh mắt tự do, ngữ khí hoảng loạn: "Mị nhi nói... nói gì vậy, đi mau đi!"
"Ô ô ô... Ta liền biết, Đại tỷ đây là ghét bỏ Mị nhi mà?"
Biết rõ người trong lồng ngực là giả khóc, nhưng tâm vẫn sẽ khó chịu dường như có người nhu niết lấy, thế là liền cam tâm tình nguyện mà sủng nịch, chân thật nhìn người trong lòng, mười ngón tương khấu: "Ta không có ghét bỏ Mị nhi, bất luận con đường phía trước khó khăn đến mức nào ta đều sẽ bên nàng, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão
(nắm tay cả đời, bên nhau tới già)
!"
"Nguyện nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương ly
(Nguyện luôn một lòng, tới già không chia xa)
!" Sư Thanh Mị đáp lại, khẽ mỉm cười, phong hoa tuyệt đại.
Bên này, Sư Thanh Dương thành thật giải thích với bảo bảo hiếu kỳ, có chút đau đầu nói: "Uyển Uyển, Nhị tỷ không có sinh bệnh, chỉ là tâm tình có điểm kích động!"
"Nhưng mà, sao Nhị tỷ lại tâm tình kích động chứ?"
"Bởi vì... Bởi vì... Nhị tỷ... Mỗi nữ nhân mỗi mùa trăng đều có mấy ngày mà..."
"Vì... ngô... ân... Thanh Dương... Ngô..."
Sư Thanh Dương cúi đầu, nhấn chìm tất cả vì sao của Sư Thanh Uyển ở giữa môi, tiếp đến kề sát môi bên tai người kia, giễu cợt nói: "Uyển Uyển không chuyên tâm nga!"
Khuôn mặt nhỏ của Sư Thanh Uyển thông hồng, lắp bắp nói: "Thanh... Thanh Dương ở cửa có người......"
Sư Thanh Dương quay đầu lại nhìn Sư Thất cùng hộ vệ đám người ở của, ánh mắt quét qua, không khí tựa như đông kết, ngữ khí thanh lãnh bằng phẳng: "Các ngươi có thấy gì không?" Tựa hồ đang hỏi, hôm nay khí trời thế nào vậy.
"Cái gì cũng không thấy!" Tất cả đều rất thức thời*.
[nhận thức thời cuộc, biết coi tình hình mà ra phản ứng phù hợp]
Gật đầu coi như mãn ý, nhìn khuôn mặt nhỏ trong ngực phấn nộn phấn nộn như hoa đào, thật thập phần dụ người đó...... Mở miệng nói: "Lần này, Uyển Uyển đã mãn ý!"
[Ý là lần trước Uyển bất mãn vì có người nhìn thì lần này mãn ý đi]
Không đợi hồi đáp, lại cúi đầu hôn xuống, đầu lưỡi nhẹ vươn răng môi gắn bó ...
Ánh nắng sáng sớm rơi trên người cả hai đội lên một tầng kim y, hình ảnh duy mỹ..........
Tứ chủ tử, Đại chủ tử các nàng còn chờ đó, sao người cùng Uyển Uyển ở đây dính lên chứ......
Đồng loạt đám người Sư Thất phỉ nhổ tập thể. Đương nhiên, là ở trong lòng......
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu CTác giả: Tiểu CTruyện Bách Hợp, Truyện Cổ Đại, Truyện Trọng Sinh"Uyển Uyển...... Uyển Uyển......" Người trên giường không ngừng lẩm nhẩm trong miệng, từ từ mở mắt ra. Nghe được tiếng vang, ngoài cửa một thân ảnh chợt tiến vào rất nhanh, đặt thang dược bưng trên tay lên bàn, vội vàng đi đến bên giường. "Thanh Dương tỷ tỷ...... Thanh Dương tỷ tỷ......" Nữ tử nhìn người trên giường, rõ ràng đã tỉnh rồi, nhưng tựa hồ ánh mắt không có tiêu điểm, một mảng mê man. Nghe được thanh âm Sư Thanh Dương xua mi tâm nhắm mắt lại, ngồi dậy. Nữ tử đỡ nàng đặt gối đầu sau lưng nàng, để nàng dựa vào đầu giường thoải mái hơn. Sư Thanh Dương chỉ cảm thấy đầu một mảng hỗn loạn, tựa hồ có vô số người kêu rống trong đầu, ồn đến nàng không được an tâm. Tay vừa chạm lên huyệt thái dương định nhu nhu cho bản thân, một đôi tay thanh lương (mát lạnh) đã chầm chậm nhu lên, xúc cảm ngón tay này chính là tương tự như của người kia trong ký ức vậy. Nhớ tới người kia, tâm Sư Thanh Dương lại một trận đâm nhói, sẽ không còn được thấy người kia nữa. Cảm giác được chua xót… Thân thể dựa vào lồng ngực Sư Thanh Y, thanh âm mị mà không yêu: "Đại tỷ, đây là xấu hổ sao? Tối qua Đại tỷ lại rất nhiệt tình phong cuồng đó......" Không dám nhìn biểu tình của người trong lòng ngực, Sư Thanh Y ánh mắt tự do, ngữ khí hoảng loạn: "Mị nhi nói... nói gì vậy, đi mau đi!" "Ô ô ô... Ta liền biết, Đại tỷ đây là ghét bỏ Mị nhi mà?" Biết rõ người trong lồng ngực là giả khóc, nhưng tâm vẫn sẽ khó chịu dường như có người nhu niết lấy, thế là liền cam tâm tình nguyện mà sủng nịch, chân thật nhìn người trong lòng, mười ngón tương khấu: "Ta không có ghét bỏ Mị nhi, bất luận con đường phía trước khó khăn đến mức nào ta đều sẽ bên nàng, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (nắm tay cả đời, bên nhau tới già)!" "Nguyện nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương ly (Nguyện luôn một lòng, tới già không chia xa)!" Sư Thanh Mị đáp lại, khẽ mỉm cười, phong hoa tuyệt đại. Bên này, Sư Thanh Dương thành thật giải thích với bảo bảo hiếu kỳ, có chút đau đầu nói: "Uyển Uyển, Nhị tỷ không có sinh bệnh, chỉ là tâm tình có điểm kích động!" "Nhưng mà, sao Nhị tỷ lại tâm tình kích động chứ?" "Bởi vì... Bởi vì... Nhị tỷ... Mỗi nữ nhân mỗi mùa trăng đều có mấy ngày mà..." "Vì... ngô... ân... Thanh Dương... Ngô..." Sư Thanh Dương cúi đầu, nhấn chìm tất cả vì sao của Sư Thanh Uyển ở giữa môi, tiếp đến kề sát môi bên tai người kia, giễu cợt nói: "Uyển Uyển không chuyên tâm nga!" Khuôn mặt nhỏ của Sư Thanh Uyển thông hồng, lắp bắp nói: "Thanh... Thanh Dương ở cửa có người......" Sư Thanh Dương quay đầu lại nhìn Sư Thất cùng hộ vệ đám người ở của, ánh mắt quét qua, không khí tựa như đông kết, ngữ khí thanh lãnh bằng phẳng: "Các ngươi có thấy gì không?" Tựa hồ đang hỏi, hôm nay khí trời thế nào vậy. "Cái gì cũng không thấy!" Tất cả đều rất thức thời*. [nhận thức thời cuộc, biết coi tình hình mà ra phản ứng phù hợp] Gật đầu coi như mãn ý, nhìn khuôn mặt nhỏ trong ngực phấn nộn phấn nộn như hoa đào, thật thập phần dụ người đó...... Mở miệng nói: "Lần này, Uyển Uyển đã mãn ý!" [Ý là lần trước Uyển bất mãn vì có người nhìn thì lần này mãn ý đi] Không đợi hồi đáp, lại cúi đầu hôn xuống, đầu lưỡi nhẹ vươn răng môi gắn bó ... Ánh nắng sáng sớm rơi trên người cả hai đội lên một tầng kim y, hình ảnh duy mỹ.......... Tứ chủ tử, Đại chủ tử các nàng còn chờ đó, sao người cùng Uyển Uyển ở đây dính lên chứ...... Đồng loạt đám người Sư Thất phỉ nhổ tập thể. Đương nhiên, là ở trong lòng......