Tác giả:

"Uyển Uyển...... Uyển Uyển......" Người trên giường không ngừng lẩm nhẩm trong miệng, từ từ mở mắt ra.   Nghe được tiếng vang, ngoài cửa một thân ảnh chợt tiến vào rất nhanh, đặt thang dược bưng trên tay lên bàn, vội vàng đi đến bên giường.   "Thanh Dương tỷ tỷ...... Thanh Dương tỷ tỷ......" Nữ tử nhìn người trên giường, rõ ràng đã tỉnh rồi, nhưng tựa hồ ánh mắt không có tiêu điểm, một mảng mê man.   Nghe được thanh âm Sư Thanh Dương xua mi tâm nhắm mắt lại, ngồi dậy. Nữ tử đỡ nàng đặt gối đầu sau lưng nàng, để nàng dựa vào đầu giường thoải mái hơn. Sư Thanh Dương chỉ cảm thấy đầu một mảng hỗn loạn, tựa hồ có vô số người kêu rống trong đầu, ồn đến nàng không được an tâm.   Tay vừa chạm lên huyệt thái dương định nhu nhu cho bản thân, một đôi tay thanh lương  (mát lạnh)  đã chầm chậm nhu lên, xúc cảm ngón tay này chính là tương tự như của người kia trong ký ức vậy. Nhớ tới người kia, tâm Sư Thanh Dương lại một trận đâm nhói, sẽ không còn được thấy người kia nữa. Cảm giác được chua xót…

Chương 34

Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu CTác giả: Tiểu CTruyện Bách Hợp, Truyện Cổ Đại, Truyện Trọng Sinh"Uyển Uyển...... Uyển Uyển......" Người trên giường không ngừng lẩm nhẩm trong miệng, từ từ mở mắt ra.   Nghe được tiếng vang, ngoài cửa một thân ảnh chợt tiến vào rất nhanh, đặt thang dược bưng trên tay lên bàn, vội vàng đi đến bên giường.   "Thanh Dương tỷ tỷ...... Thanh Dương tỷ tỷ......" Nữ tử nhìn người trên giường, rõ ràng đã tỉnh rồi, nhưng tựa hồ ánh mắt không có tiêu điểm, một mảng mê man.   Nghe được thanh âm Sư Thanh Dương xua mi tâm nhắm mắt lại, ngồi dậy. Nữ tử đỡ nàng đặt gối đầu sau lưng nàng, để nàng dựa vào đầu giường thoải mái hơn. Sư Thanh Dương chỉ cảm thấy đầu một mảng hỗn loạn, tựa hồ có vô số người kêu rống trong đầu, ồn đến nàng không được an tâm.   Tay vừa chạm lên huyệt thái dương định nhu nhu cho bản thân, một đôi tay thanh lương  (mát lạnh)  đã chầm chậm nhu lên, xúc cảm ngón tay này chính là tương tự như của người kia trong ký ức vậy. Nhớ tới người kia, tâm Sư Thanh Dương lại một trận đâm nhói, sẽ không còn được thấy người kia nữa. Cảm giác được chua xót… "Người của Sư gia tới?" Tư Không Ngọc hỏi, ngữ khí đạm đạm, nghe không ra tâm tình. "Phải, Vương gia." An Kình lau cái trán không có mồ hôi, trạng thái này của Vương gia luôn khiến người ta cảm thấy cực kỳ có áp lực. "Nga, người tới là ai?" Tư Không Ngọc tiếp tục hỏi, hạ thấp đầu nhấp ngụm ôn trà, cảm giác ôn nhiệt từ trong miệng vẫn lan tràn, nhưng ấm này, ấm tay, ấm thân, lại không ấm được tâm. "Lão Tứ của Sư gia, Sư Thanh Dương." An Kình đáp lại, nhìn được bộ dạng ánh mắt Tư Không Ngọc lóe qua quan tâm kia. "Hắn a......" Thấy sau khi Tư Không Ngọc nói lại không dặn dò tiếp, An Kình dù muốn cứ vậy lui xuống, nhưng lại không thể không mở miệng xin chỉ thị, "Vương gia này, muốn để hắn gặp Sư Tam tiểu thư không?" Người nhà người ta tới cửa rồi, thế nào cũng phải cho cái giải thích đi...... "Gặp a, tại sao không cho...... Để hắn gặp." Lúc nói ra câu này, Tư Không Ngọc trào phúng nhếch mép, người kia chỉ khi nói về người nhà mới có thể đối với mình hơi chút hòa nhan duyệt sắc (vẻ mặt hài hòa xinh đẹp), cùng khóe mắt đầu mi không giấu được ôn tình, quyến luyến kia. "Ân, đợi chút, ta đi gặp hắn trước." Người kia tâm tâm niệm niệm người nhà như vậy, rốt cuộc là bộ dạng thế nào? Lúc này, ở tiền thính Vương phủ. "Thanh Dương, sao còn chưa hồi đáp chứ?" Sư Thanh Uyển không rõ, sao nói đi xin chỉ thị, liền để đợi thời gian dài như vậy chưa thấy quay lại. "Ân, không sao, nào, ăn thêm khối cao điểm (bánh ngọt), cái này vị đạo không tệ." Sư Thanh Dương vươn tay cầm một khối cao điểm đặt bên mép Sư Thanh Uyển, "A......" "Không cần đâu, ăn no rồi." Sư Thanh Uyển hất đầu qua một bên, có chút không biết làm sao, có chút ủy khuất, sao cứ để mình ăn chứ...... "Vậy thì không ăn nữa." Thả cao điểm trong tay xuống, lau lau tay, "Vương gia đến rồi sao lại không lên tiếng chứ?" Sư Thanh Dương duy trì tư thế cúi đầu lau tay, mở miệng trêu nói. Tư Không Ngọc này đến rồi lại vẫn không lên tiếng nhìn mình hỗ động với Uyển Uyển, đây lại là vừa ra cái gì? "Sư thiếu gia tâm tình tốt, tại đây cũng không quên phong lưu." Nói rồi nhíu nhíu mày, phẩy phẩy Sư Thanh Uyển ở một bên, ý tứ không cần nói cũng biết. "A...... Cùng tức phụ chưa qua cửa* của mình như vậy đó là tình thú." Khi Sư Thanh Dương đã lau tay xong, đứng lên làm cái ấp tay với Tư Không Ngọc, "Thảo dân tham kiến Vương gia." [vợ chưa cưới, hay nói chuẩn hơn là vợ chưa thú vào nhà] "A, Sư thiếu gia không cần khách khí như vậy." Tư Không Ngọc cười khẽ, vươn tay nâng Sư Thanh Dương cúi người hành lễ dậy. "Tạ Vương gia." Nói xong câu này, Sư Thanh Dương mới chân chính ngẩng đầu lên, thế nhưng khi nàng cùng Tư Không Ngọc đối mặt lại sửng sốt một hồi, mới khôi phục như thường. Mà đồng thời trong mắt Tư Không Ngọc cũng lóe qua một ít tâm tình không rõ, lộ ra hôi ám khó lường.

"Người của Sư gia tới?" Tư Không Ngọc hỏi, ngữ khí đạm đạm, nghe không ra tâm tình.

 

"Phải, Vương gia." An Kình lau cái trán không có mồ hôi, trạng thái này của Vương gia luôn khiến người ta cảm thấy cực kỳ có áp lực.

 

"Nga, người tới là ai?" Tư Không Ngọc tiếp tục hỏi, hạ thấp đầu nhấp ngụm ôn trà, cảm giác ôn nhiệt từ trong miệng vẫn lan tràn, nhưng ấm này, ấm tay, ấm thân, lại không ấm được tâm.

 

"Lão Tứ của Sư gia, Sư Thanh Dương." An Kình đáp lại, nhìn được bộ dạng ánh mắt Tư Không Ngọc lóe qua quan tâm kia.

 

"Hắn a......"

 

Thấy sau khi Tư Không Ngọc nói lại không dặn dò tiếp, An Kình dù muốn cứ vậy lui xuống, nhưng lại không thể không mở miệng xin chỉ thị, "Vương gia này, muốn để hắn gặp Sư Tam tiểu thư không?" Người nhà người ta tới cửa rồi, thế nào cũng phải cho cái giải thích đi......

 

"Gặp a, tại sao không cho...... Để hắn gặp." Lúc nói ra câu này, Tư Không Ngọc trào phúng nhếch mép, người kia chỉ khi nói về người nhà mới có thể đối với mình hơi chút hòa nhan duyệt sắc 

(vẻ mặt hài hòa xinh đẹp)

, cùng khóe mắt đầu mi không giấu được ôn tình, quyến luyến kia.

 

"Ân, đợi chút, ta đi gặp hắn trước." Người kia tâm tâm niệm niệm người nhà như vậy, rốt cuộc là bộ dạng thế nào?

 

Lúc này, ở tiền thính Vương phủ.

 

"Thanh Dương, sao còn chưa hồi đáp chứ?" Sư Thanh Uyển không rõ, sao nói đi xin chỉ thị, liền để đợi thời gian dài như vậy chưa thấy quay lại.

 

"Ân, không sao, nào, ăn thêm khối cao điểm 

(bánh ngọt)

, cái này vị đạo không tệ." Sư Thanh Dương vươn tay cầm một khối cao điểm đặt bên mép Sư Thanh Uyển, "A......"

 

"Không cần đâu, ăn no rồi." Sư Thanh Uyển hất đầu qua một bên, có chút không biết làm sao, có chút ủy khuất, sao cứ để mình ăn chứ......

 

"Vậy thì không ăn nữa." Thả cao điểm trong tay xuống, lau lau tay, "Vương gia đến rồi sao lại không lên tiếng chứ?" Sư Thanh Dương duy trì tư thế cúi đầu lau tay, mở miệng trêu nói. Tư Không Ngọc này đến rồi lại vẫn không lên tiếng nhìn mình hỗ động với Uyển Uyển, đây lại là vừa ra cái gì?

 

"Sư thiếu gia tâm tình tốt, tại đây cũng không quên phong lưu." Nói rồi nhíu nhíu mày, phẩy phẩy Sư Thanh Uyển ở một bên, ý tứ không cần nói cũng biết.

 

"A...... Cùng tức phụ chưa qua cửa* của mình như vậy đó là tình thú." Khi Sư Thanh Dương đã lau tay xong, đứng lên làm cái ấp tay với Tư Không Ngọc, "Thảo dân tham kiến Vương gia."

 

[vợ chưa cưới, hay nói chuẩn hơn là vợ chưa thú vào nhà]

 

"A, Sư thiếu gia không cần khách khí như vậy." Tư Không Ngọc cười khẽ, vươn tay nâng Sư Thanh Dương cúi người hành lễ dậy.

 

"Tạ Vương gia." Nói xong câu này, Sư Thanh Dương mới chân chính ngẩng đầu lên, thế nhưng khi nàng cùng Tư Không Ngọc đối mặt lại sửng sốt một hồi, mới khôi phục như thường.

 

Mà đồng thời trong mắt Tư Không Ngọc cũng lóe qua một ít tâm tình không rõ, lộ ra hôi ám khó lường.

Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu CTác giả: Tiểu CTruyện Bách Hợp, Truyện Cổ Đại, Truyện Trọng Sinh"Uyển Uyển...... Uyển Uyển......" Người trên giường không ngừng lẩm nhẩm trong miệng, từ từ mở mắt ra.   Nghe được tiếng vang, ngoài cửa một thân ảnh chợt tiến vào rất nhanh, đặt thang dược bưng trên tay lên bàn, vội vàng đi đến bên giường.   "Thanh Dương tỷ tỷ...... Thanh Dương tỷ tỷ......" Nữ tử nhìn người trên giường, rõ ràng đã tỉnh rồi, nhưng tựa hồ ánh mắt không có tiêu điểm, một mảng mê man.   Nghe được thanh âm Sư Thanh Dương xua mi tâm nhắm mắt lại, ngồi dậy. Nữ tử đỡ nàng đặt gối đầu sau lưng nàng, để nàng dựa vào đầu giường thoải mái hơn. Sư Thanh Dương chỉ cảm thấy đầu một mảng hỗn loạn, tựa hồ có vô số người kêu rống trong đầu, ồn đến nàng không được an tâm.   Tay vừa chạm lên huyệt thái dương định nhu nhu cho bản thân, một đôi tay thanh lương  (mát lạnh)  đã chầm chậm nhu lên, xúc cảm ngón tay này chính là tương tự như của người kia trong ký ức vậy. Nhớ tới người kia, tâm Sư Thanh Dương lại một trận đâm nhói, sẽ không còn được thấy người kia nữa. Cảm giác được chua xót… "Người của Sư gia tới?" Tư Không Ngọc hỏi, ngữ khí đạm đạm, nghe không ra tâm tình. "Phải, Vương gia." An Kình lau cái trán không có mồ hôi, trạng thái này của Vương gia luôn khiến người ta cảm thấy cực kỳ có áp lực. "Nga, người tới là ai?" Tư Không Ngọc tiếp tục hỏi, hạ thấp đầu nhấp ngụm ôn trà, cảm giác ôn nhiệt từ trong miệng vẫn lan tràn, nhưng ấm này, ấm tay, ấm thân, lại không ấm được tâm. "Lão Tứ của Sư gia, Sư Thanh Dương." An Kình đáp lại, nhìn được bộ dạng ánh mắt Tư Không Ngọc lóe qua quan tâm kia. "Hắn a......" Thấy sau khi Tư Không Ngọc nói lại không dặn dò tiếp, An Kình dù muốn cứ vậy lui xuống, nhưng lại không thể không mở miệng xin chỉ thị, "Vương gia này, muốn để hắn gặp Sư Tam tiểu thư không?" Người nhà người ta tới cửa rồi, thế nào cũng phải cho cái giải thích đi...... "Gặp a, tại sao không cho...... Để hắn gặp." Lúc nói ra câu này, Tư Không Ngọc trào phúng nhếch mép, người kia chỉ khi nói về người nhà mới có thể đối với mình hơi chút hòa nhan duyệt sắc (vẻ mặt hài hòa xinh đẹp), cùng khóe mắt đầu mi không giấu được ôn tình, quyến luyến kia. "Ân, đợi chút, ta đi gặp hắn trước." Người kia tâm tâm niệm niệm người nhà như vậy, rốt cuộc là bộ dạng thế nào? Lúc này, ở tiền thính Vương phủ. "Thanh Dương, sao còn chưa hồi đáp chứ?" Sư Thanh Uyển không rõ, sao nói đi xin chỉ thị, liền để đợi thời gian dài như vậy chưa thấy quay lại. "Ân, không sao, nào, ăn thêm khối cao điểm (bánh ngọt), cái này vị đạo không tệ." Sư Thanh Dương vươn tay cầm một khối cao điểm đặt bên mép Sư Thanh Uyển, "A......" "Không cần đâu, ăn no rồi." Sư Thanh Uyển hất đầu qua một bên, có chút không biết làm sao, có chút ủy khuất, sao cứ để mình ăn chứ...... "Vậy thì không ăn nữa." Thả cao điểm trong tay xuống, lau lau tay, "Vương gia đến rồi sao lại không lên tiếng chứ?" Sư Thanh Dương duy trì tư thế cúi đầu lau tay, mở miệng trêu nói. Tư Không Ngọc này đến rồi lại vẫn không lên tiếng nhìn mình hỗ động với Uyển Uyển, đây lại là vừa ra cái gì? "Sư thiếu gia tâm tình tốt, tại đây cũng không quên phong lưu." Nói rồi nhíu nhíu mày, phẩy phẩy Sư Thanh Uyển ở một bên, ý tứ không cần nói cũng biết. "A...... Cùng tức phụ chưa qua cửa* của mình như vậy đó là tình thú." Khi Sư Thanh Dương đã lau tay xong, đứng lên làm cái ấp tay với Tư Không Ngọc, "Thảo dân tham kiến Vương gia." [vợ chưa cưới, hay nói chuẩn hơn là vợ chưa thú vào nhà] "A, Sư thiếu gia không cần khách khí như vậy." Tư Không Ngọc cười khẽ, vươn tay nâng Sư Thanh Dương cúi người hành lễ dậy. "Tạ Vương gia." Nói xong câu này, Sư Thanh Dương mới chân chính ngẩng đầu lên, thế nhưng khi nàng cùng Tư Không Ngọc đối mặt lại sửng sốt một hồi, mới khôi phục như thường. Mà đồng thời trong mắt Tư Không Ngọc cũng lóe qua một ít tâm tình không rõ, lộ ra hôi ám khó lường.

Chương 34