"Uyển Uyển...... Uyển Uyển......" Người trên giường không ngừng lẩm nhẩm trong miệng, từ từ mở mắt ra. Nghe được tiếng vang, ngoài cửa một thân ảnh chợt tiến vào rất nhanh, đặt thang dược bưng trên tay lên bàn, vội vàng đi đến bên giường. "Thanh Dương tỷ tỷ...... Thanh Dương tỷ tỷ......" Nữ tử nhìn người trên giường, rõ ràng đã tỉnh rồi, nhưng tựa hồ ánh mắt không có tiêu điểm, một mảng mê man. Nghe được thanh âm Sư Thanh Dương xua mi tâm nhắm mắt lại, ngồi dậy. Nữ tử đỡ nàng đặt gối đầu sau lưng nàng, để nàng dựa vào đầu giường thoải mái hơn. Sư Thanh Dương chỉ cảm thấy đầu một mảng hỗn loạn, tựa hồ có vô số người kêu rống trong đầu, ồn đến nàng không được an tâm. Tay vừa chạm lên huyệt thái dương định nhu nhu cho bản thân, một đôi tay thanh lương (mát lạnh) đã chầm chậm nhu lên, xúc cảm ngón tay này chính là tương tự như của người kia trong ký ức vậy. Nhớ tới người kia, tâm Sư Thanh Dương lại một trận đâm nhói, sẽ không còn được thấy người kia nữa. Cảm giác được chua xót…
Chương 42
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu CTác giả: Tiểu CTruyện Bách Hợp, Truyện Cổ Đại, Truyện Trọng Sinh"Uyển Uyển...... Uyển Uyển......" Người trên giường không ngừng lẩm nhẩm trong miệng, từ từ mở mắt ra. Nghe được tiếng vang, ngoài cửa một thân ảnh chợt tiến vào rất nhanh, đặt thang dược bưng trên tay lên bàn, vội vàng đi đến bên giường. "Thanh Dương tỷ tỷ...... Thanh Dương tỷ tỷ......" Nữ tử nhìn người trên giường, rõ ràng đã tỉnh rồi, nhưng tựa hồ ánh mắt không có tiêu điểm, một mảng mê man. Nghe được thanh âm Sư Thanh Dương xua mi tâm nhắm mắt lại, ngồi dậy. Nữ tử đỡ nàng đặt gối đầu sau lưng nàng, để nàng dựa vào đầu giường thoải mái hơn. Sư Thanh Dương chỉ cảm thấy đầu một mảng hỗn loạn, tựa hồ có vô số người kêu rống trong đầu, ồn đến nàng không được an tâm. Tay vừa chạm lên huyệt thái dương định nhu nhu cho bản thân, một đôi tay thanh lương (mát lạnh) đã chầm chậm nhu lên, xúc cảm ngón tay này chính là tương tự như của người kia trong ký ức vậy. Nhớ tới người kia, tâm Sư Thanh Dương lại một trận đâm nhói, sẽ không còn được thấy người kia nữa. Cảm giác được chua xót… Sau khi Tư Thanh lui ra, Tư Không Ngọc an tĩnh nhìn chằm chằm họa diện (bức vẽ), họa trên đó chính là Sư Thanh Nhu. Họa trong kiều, da mặt bạc phấn, mày ngài quét nhạt, mắt trong linh động, tố xỉ chu thần (răng trắng môi màu son), họa nhập như vậy. Nhưng rõ ràng là trong dung nhan nhu nhược mang chút thanh lãnh, Tư Không Ngọc lại thủy chung nhớ tới lần đầu hai ngươi gặp nhau, nụ cười kinh diễm đó ---- một đường triều hơi vựng hồng, phất hướng má hồng đào, đôi gò má cười qua hào quang phơi phới. Rõ ràng thân ở chiến hỏa phân phi, nhưng nàng vẫn có thể cười đơn giản như vậy, chỉ vì ngưng hài đồng khóc lóc do chưa kịp thoát ra. Mà nụ cười đều chỉ vì an ủi hài tử có thể an tâm xuống. Cũng vì một mặt cười nháy mắt đã qua như thế, thế là liền viện ra một chuyện, thân nữ nhi, tâm nam nhi, tâm ưu quốc gia, đành phải nữ phẫn nam trang tòng quân, vì đề phòng thân phận bại lộ cầu xin nàng ở lại bên cạnh mình, để nàng hiểu chút y thuật trợ giúp mình. A...... Lúc đó nàng mới đủ mười sáu, bỏ qua khuyên nhủ của gia bộc bên người, chỉ vì đồng tình, liền cứ vậy ngây ngốc tiến vào tròng do mình tinh tâm thiết trí. Từng bước một cẩn thận tiến hành, rốt cuộc lấy được người nàng, tâm nàng. Yêu nhau, là hạnh phúc. Không cấm kỵ đoạn này sẽ bị thế nhân thóa mạ yêu không hợp luân thường, nàng là dũng cảm. Nhưng nói dối, thủy chung là nói dối, vĩnh viễn sẽ có một ngày bị vạch trần đó. "Nhu nhi......" Tư Không Ngọc lẩm nhẩm, lại lập lại, tựa hồ không nỡ phun ra hai chữ vậy, thống khổ nhắm mắt lại. Đã từng quá hạnh phúc, bởi vậy hiện tại mới có thể cảm thấy thống khổ như vậy sao? "Vương gia, Tây Cương cấp báo!" Đột nhiên ngoài cửa truyền đến gia bộc khẩn trương bẩm báo. Tư Không Ngọc chậm rãi mở mắt ra, thấp giọng lập lại, "Tây Cương cấp báo......" Đến rất đúng lúc! Câu lên một nụ cười thị huyết (khát máu), trầm giọng nói: "An bài xuống, bản vương thân chinh!" Tạm thời rời đi, có lẽ là tốt cho cả hai đi...... Bằng không, thật sợ mình lại bắt nàng về a! Nâng bút, múa bút trên họa mới hoàn thành. "Kỷ đa vũ văn lộng mặc đích tiêm chỉ, Kỷ đa miêu thi tú từ đích nhu di, Ác khởi khanh thương thích thanh phong, Khước ác bất trú tự thủy đích lưu niên." Mặc niệm một lần, nhìn nét mặc khô, Tư Không Ngọc cẩn thận từng chút cất họa quyển xong, xoay người rời khỏi thư phòng. [Ngón tay thon phóng tác bao chữ nghĩa, Bao thi thơ từ tuyệt tác nhu hòa, Thanh phong nổi lên thanh âm vang, Lại không giữ được thời gian như nước. Thantaiaimo dịch, Pepa chỉnh ~ thứ lỗi cho khả năng văn chương có hạn (="=)]
Sau khi Tư Thanh lui ra, Tư Không Ngọc an tĩnh nhìn chằm chằm họa diện
(bức vẽ)
, họa trên đó chính là Sư Thanh Nhu.
Họa trong kiều, da mặt bạc phấn, mày ngài quét nhạt, mắt trong linh động, tố xỉ chu thần
(răng trắng môi màu son)
, họa nhập như vậy. Nhưng rõ ràng là trong dung nhan nhu nhược mang chút thanh lãnh, Tư Không Ngọc lại thủy chung nhớ tới lần đầu hai ngươi gặp nhau, nụ cười kinh diễm đó ---- một đường triều hơi vựng hồng, phất hướng má hồng đào, đôi gò má cười qua hào quang phơi phới.
Rõ ràng thân ở chiến hỏa phân phi, nhưng nàng vẫn có thể cười đơn giản như vậy, chỉ vì ngưng hài đồng khóc lóc do chưa kịp thoát ra. Mà nụ cười đều chỉ vì an ủi hài tử có thể an tâm xuống.
Cũng vì một mặt cười nháy mắt đã qua như thế, thế là liền viện ra một chuyện, thân nữ nhi, tâm nam nhi, tâm ưu quốc gia, đành phải nữ phẫn nam trang tòng quân, vì đề phòng thân phận bại lộ cầu xin nàng ở lại bên cạnh mình, để nàng hiểu chút y thuật trợ giúp mình.
A...... Lúc đó nàng mới đủ mười sáu, bỏ qua khuyên nhủ của gia bộc bên người, chỉ vì đồng tình, liền cứ vậy ngây ngốc tiến vào tròng do mình tinh tâm thiết trí.
Từng bước một cẩn thận tiến hành, rốt cuộc lấy được người nàng, tâm nàng.
Yêu nhau, là hạnh phúc. Không cấm kỵ đoạn này sẽ bị thế nhân thóa mạ yêu không hợp luân thường, nàng là dũng cảm.
Nhưng nói dối, thủy chung là nói dối, vĩnh viễn sẽ có một ngày bị vạch trần đó.
"Nhu nhi......" Tư Không Ngọc lẩm nhẩm, lại lập lại, tựa hồ không nỡ phun ra hai chữ vậy, thống khổ nhắm mắt lại.
Đã từng quá hạnh phúc, bởi vậy hiện tại mới có thể cảm thấy thống khổ như vậy sao?
"Vương gia, Tây Cương cấp báo!" Đột nhiên ngoài cửa truyền đến gia bộc khẩn trương bẩm báo.
Tư Không Ngọc chậm rãi mở mắt ra, thấp giọng lập lại, "Tây Cương cấp báo......" Đến rất đúng lúc! Câu lên một nụ cười thị huyết
(khát máu)
, trầm giọng nói: "An bài xuống, bản vương thân chinh!"
Tạm thời rời đi, có lẽ là tốt cho cả hai đi...... Bằng không, thật sợ mình lại bắt nàng về a!
Nâng bút, múa bút trên họa mới hoàn thành.
"Kỷ đa vũ văn lộng mặc đích tiêm chỉ,
Kỷ đa miêu thi tú từ đích nhu di,
Ác khởi khanh thương thích thanh phong,
Khước ác bất trú tự thủy đích lưu niên."
Mặc niệm một lần, nhìn nét mặc khô, Tư Không Ngọc cẩn thận từng chút cất họa quyển xong, xoay người rời khỏi thư phòng.
[Ngón tay thon phóng tác bao chữ nghĩa,
Bao thi thơ từ tuyệt tác nhu hòa,
Thanh phong nổi lên thanh âm vang,
Lại không giữ được thời gian như nước.
Thantaiaimo dịch, Pepa chỉnh ~ thứ lỗi cho khả năng văn chương có hạn (="=)]
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu CTác giả: Tiểu CTruyện Bách Hợp, Truyện Cổ Đại, Truyện Trọng Sinh"Uyển Uyển...... Uyển Uyển......" Người trên giường không ngừng lẩm nhẩm trong miệng, từ từ mở mắt ra. Nghe được tiếng vang, ngoài cửa một thân ảnh chợt tiến vào rất nhanh, đặt thang dược bưng trên tay lên bàn, vội vàng đi đến bên giường. "Thanh Dương tỷ tỷ...... Thanh Dương tỷ tỷ......" Nữ tử nhìn người trên giường, rõ ràng đã tỉnh rồi, nhưng tựa hồ ánh mắt không có tiêu điểm, một mảng mê man. Nghe được thanh âm Sư Thanh Dương xua mi tâm nhắm mắt lại, ngồi dậy. Nữ tử đỡ nàng đặt gối đầu sau lưng nàng, để nàng dựa vào đầu giường thoải mái hơn. Sư Thanh Dương chỉ cảm thấy đầu một mảng hỗn loạn, tựa hồ có vô số người kêu rống trong đầu, ồn đến nàng không được an tâm. Tay vừa chạm lên huyệt thái dương định nhu nhu cho bản thân, một đôi tay thanh lương (mát lạnh) đã chầm chậm nhu lên, xúc cảm ngón tay này chính là tương tự như của người kia trong ký ức vậy. Nhớ tới người kia, tâm Sư Thanh Dương lại một trận đâm nhói, sẽ không còn được thấy người kia nữa. Cảm giác được chua xót… Sau khi Tư Thanh lui ra, Tư Không Ngọc an tĩnh nhìn chằm chằm họa diện (bức vẽ), họa trên đó chính là Sư Thanh Nhu. Họa trong kiều, da mặt bạc phấn, mày ngài quét nhạt, mắt trong linh động, tố xỉ chu thần (răng trắng môi màu son), họa nhập như vậy. Nhưng rõ ràng là trong dung nhan nhu nhược mang chút thanh lãnh, Tư Không Ngọc lại thủy chung nhớ tới lần đầu hai ngươi gặp nhau, nụ cười kinh diễm đó ---- một đường triều hơi vựng hồng, phất hướng má hồng đào, đôi gò má cười qua hào quang phơi phới. Rõ ràng thân ở chiến hỏa phân phi, nhưng nàng vẫn có thể cười đơn giản như vậy, chỉ vì ngưng hài đồng khóc lóc do chưa kịp thoát ra. Mà nụ cười đều chỉ vì an ủi hài tử có thể an tâm xuống. Cũng vì một mặt cười nháy mắt đã qua như thế, thế là liền viện ra một chuyện, thân nữ nhi, tâm nam nhi, tâm ưu quốc gia, đành phải nữ phẫn nam trang tòng quân, vì đề phòng thân phận bại lộ cầu xin nàng ở lại bên cạnh mình, để nàng hiểu chút y thuật trợ giúp mình. A...... Lúc đó nàng mới đủ mười sáu, bỏ qua khuyên nhủ của gia bộc bên người, chỉ vì đồng tình, liền cứ vậy ngây ngốc tiến vào tròng do mình tinh tâm thiết trí. Từng bước một cẩn thận tiến hành, rốt cuộc lấy được người nàng, tâm nàng. Yêu nhau, là hạnh phúc. Không cấm kỵ đoạn này sẽ bị thế nhân thóa mạ yêu không hợp luân thường, nàng là dũng cảm. Nhưng nói dối, thủy chung là nói dối, vĩnh viễn sẽ có một ngày bị vạch trần đó. "Nhu nhi......" Tư Không Ngọc lẩm nhẩm, lại lập lại, tựa hồ không nỡ phun ra hai chữ vậy, thống khổ nhắm mắt lại. Đã từng quá hạnh phúc, bởi vậy hiện tại mới có thể cảm thấy thống khổ như vậy sao? "Vương gia, Tây Cương cấp báo!" Đột nhiên ngoài cửa truyền đến gia bộc khẩn trương bẩm báo. Tư Không Ngọc chậm rãi mở mắt ra, thấp giọng lập lại, "Tây Cương cấp báo......" Đến rất đúng lúc! Câu lên một nụ cười thị huyết (khát máu), trầm giọng nói: "An bài xuống, bản vương thân chinh!" Tạm thời rời đi, có lẽ là tốt cho cả hai đi...... Bằng không, thật sợ mình lại bắt nàng về a! Nâng bút, múa bút trên họa mới hoàn thành. "Kỷ đa vũ văn lộng mặc đích tiêm chỉ, Kỷ đa miêu thi tú từ đích nhu di, Ác khởi khanh thương thích thanh phong, Khước ác bất trú tự thủy đích lưu niên." Mặc niệm một lần, nhìn nét mặc khô, Tư Không Ngọc cẩn thận từng chút cất họa quyển xong, xoay người rời khỏi thư phòng. [Ngón tay thon phóng tác bao chữ nghĩa, Bao thi thơ từ tuyệt tác nhu hòa, Thanh phong nổi lên thanh âm vang, Lại không giữ được thời gian như nước. Thantaiaimo dịch, Pepa chỉnh ~ thứ lỗi cho khả năng văn chương có hạn (="=)]