Tác giả:

"Uyển Uyển...... Uyển Uyển......" Người trên giường không ngừng lẩm nhẩm trong miệng, từ từ mở mắt ra.   Nghe được tiếng vang, ngoài cửa một thân ảnh chợt tiến vào rất nhanh, đặt thang dược bưng trên tay lên bàn, vội vàng đi đến bên giường.   "Thanh Dương tỷ tỷ...... Thanh Dương tỷ tỷ......" Nữ tử nhìn người trên giường, rõ ràng đã tỉnh rồi, nhưng tựa hồ ánh mắt không có tiêu điểm, một mảng mê man.   Nghe được thanh âm Sư Thanh Dương xua mi tâm nhắm mắt lại, ngồi dậy. Nữ tử đỡ nàng đặt gối đầu sau lưng nàng, để nàng dựa vào đầu giường thoải mái hơn. Sư Thanh Dương chỉ cảm thấy đầu một mảng hỗn loạn, tựa hồ có vô số người kêu rống trong đầu, ồn đến nàng không được an tâm.   Tay vừa chạm lên huyệt thái dương định nhu nhu cho bản thân, một đôi tay thanh lương  (mát lạnh)  đã chầm chậm nhu lên, xúc cảm ngón tay này chính là tương tự như của người kia trong ký ức vậy. Nhớ tới người kia, tâm Sư Thanh Dương lại một trận đâm nhói, sẽ không còn được thấy người kia nữa. Cảm giác được chua xót…

Chương 46

Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu CTác giả: Tiểu CTruyện Bách Hợp, Truyện Cổ Đại, Truyện Trọng Sinh"Uyển Uyển...... Uyển Uyển......" Người trên giường không ngừng lẩm nhẩm trong miệng, từ từ mở mắt ra.   Nghe được tiếng vang, ngoài cửa một thân ảnh chợt tiến vào rất nhanh, đặt thang dược bưng trên tay lên bàn, vội vàng đi đến bên giường.   "Thanh Dương tỷ tỷ...... Thanh Dương tỷ tỷ......" Nữ tử nhìn người trên giường, rõ ràng đã tỉnh rồi, nhưng tựa hồ ánh mắt không có tiêu điểm, một mảng mê man.   Nghe được thanh âm Sư Thanh Dương xua mi tâm nhắm mắt lại, ngồi dậy. Nữ tử đỡ nàng đặt gối đầu sau lưng nàng, để nàng dựa vào đầu giường thoải mái hơn. Sư Thanh Dương chỉ cảm thấy đầu một mảng hỗn loạn, tựa hồ có vô số người kêu rống trong đầu, ồn đến nàng không được an tâm.   Tay vừa chạm lên huyệt thái dương định nhu nhu cho bản thân, một đôi tay thanh lương  (mát lạnh)  đã chầm chậm nhu lên, xúc cảm ngón tay này chính là tương tự như của người kia trong ký ức vậy. Nhớ tới người kia, tâm Sư Thanh Dương lại một trận đâm nhói, sẽ không còn được thấy người kia nữa. Cảm giác được chua xót… Sau khi Sư Thanh Nhu về, hết thảy chuyện của Sư gia đã bắt đầu từng bước từng bước đi vào quỹ đạo. Sau đó cả một tháng Tư Không Ngọc chưa từng xuất hiện ở Sư gia, hết thảy tựa hồ đã khôi phục yên tĩnh. Hôn kỳ của Sư Thanh Dương cùng Sư Thanh Uyển đã định, hết thảy đều không rối loạn mà tiến hành. Rất nhanh, đã tới ngày đại hôn của Sư Thanh Dương. Làm Sư gia thủ phú (nhà giàu nhất) của Đông Dương quốc, hôn lễ của Sư Thanh Dương –  'nam đinh' duy nhất của Sư gia, mặc dù Sư gia vô ý tuyên dương*, thì nhất định vẫn là nhộn nhịp chưa từng có...... [ý chỉ thông báo với mọi người nhưng vốn không có ý rêu rao] Sư Thanh Dương không dễ gì mới thoát thân khỏi tiệc rượu, một đường được Sư Thất nắm đỡ xuống, lắc lắc lư lư chậm chạp đi tới tân phòng. Vừa nghe đến tiếng bước chân chậm rãi tới,  Sư Thanh Uyển tay để trên đầu gối nắm lại thật chặt. Mình thật gả cho Thanh Dương rồi...... "OÀNH!" Đột nhiên truyền tới tiếng va đập, nghe được đều cảm thấy đau. "Ui......" Sư Thanh Dương hít vào một hơi, xoa xoa cái trán bị đụng trúng có chút phát hồng, xoay đầu trừng nộ với Sư Thất bên cạnh, "Sao ngươi không đẩy cửa!" Sư Thất vươn tay lau lau trên đầu vốn không có mồ hôi, bất đắc dĩ liếc mắt chủ tử của mình. Ánh mắt thầm lặng lên án, rốt cuộc là ai đã không đợi người đẩy cửa cứ vậy vội vàng vàng đụng trúng a! Tốt xấu gì cũng cho người ta chút thời gian chứ a...... Đương nhiên lời này là không thể nào nói ra được, chỉ có thể vô tội kêu lên, "Tứ chủ tử......" Cửa đột nhiên bị người từ trong mở ra, Sư Thanh Uyển một thân giá y (đồ cưới) từ trong đi ra. Giá y như hỏa, nổi bật lên da thịt như tuyết, so với tuyết ở ngoài cửa ấm áp nhu tình hơn mấy phần. Thấy Sư Thanh Dương xoa trán, lo lắng hỏi, "Có chuyện gì?" Ngay một khắc Sư Thanh Uyển xuất hiện đó, Sư Thất ngây ngẩn, sao Uyển Uyển mỹ vậy......  Mau chóng lắc lắc đầu, cúi thấp đầu, đáp lại, "Vừa rồi Tứ chủ tử đụng vào cửa......" "Tân nương tử không thể tự mình nhấc khăn voan a...... Uyển Uyển ngươi mau về ngồi đi!" Bên này ba người Sư Thanh Uyển còn đang ở cửa, ma ma bên trong đã đuổi tới, ngay cả luôn nhắc nhở mình nên gọi 'Tứ phu nhân' đều nhất thời gấp đến gọi thành 'Uyển Uyển'. Sau một trận tay chân luống cuống, cuối cùng tân phòng chỉ còn lại một đôi tân nhân ở riêng một chổ...... Đột nhiên một trận gió thổi qua, phủ động mây, che đi ánh trăng sáng trong......

Sau khi Sư Thanh Nhu về, hết thảy chuyện của Sư gia đã bắt đầu từng bước từng bước đi vào quỹ đạo.

 

Sau đó cả một tháng Tư Không Ngọc chưa từng xuất hiện ở Sư gia, hết thảy tựa hồ đã khôi phục yên tĩnh.

 

Hôn kỳ của Sư Thanh Dương cùng Sư Thanh Uyển đã định, hết thảy đều không rối loạn mà tiến hành.

 

Rất nhanh, đã tới ngày đại hôn của Sư Thanh Dương.

 

Làm Sư gia thủ phú 

(nhà giàu nhất)

 của Đông Dương quốc, hôn lễ của Sư Thanh Dương –  'nam đinh' duy nhất của Sư gia, mặc dù Sư gia vô ý tuyên dương*, thì nhất định vẫn là nhộn nhịp chưa từng có......

 

[ý chỉ thông báo với mọi người nhưng vốn không có ý rêu rao]

 

Sư Thanh Dương không dễ gì mới thoát thân khỏi tiệc rượu, một đường được Sư Thất nắm đỡ xuống, lắc lắc lư lư chậm chạp đi tới tân phòng.

 

Vừa nghe đến tiếng bước chân chậm rãi tới,  Sư Thanh Uyển tay để trên đầu gối nắm lại thật chặt. Mình thật gả cho Thanh Dương rồi......

 

"OÀNH!" Đột nhiên truyền tới tiếng va đập, nghe được đều cảm thấy đau.

 

"Ui......" Sư Thanh Dương hít vào một hơi, xoa xoa cái trán bị đụng trúng có chút phát hồng, xoay đầu trừng nộ với Sư Thất bên cạnh, "Sao ngươi không đẩy cửa!"

 

Sư Thất vươn tay lau lau trên đầu vốn không có mồ hôi, bất đắc dĩ liếc mắt chủ tử của mình. Ánh mắt thầm lặng lên án, rốt cuộc là ai đã không đợi người đẩy cửa cứ vậy vội vàng vàng đụng trúng a! Tốt xấu gì cũng cho người ta chút thời gian chứ a...... Đương nhiên lời này là không thể nào nói ra được, chỉ có thể vô tội kêu lên, "Tứ chủ tử......"

 

Cửa đột nhiên bị người từ trong mở ra, Sư Thanh Uyển một thân giá y 

(đồ cưới)

 từ trong đi ra. Giá y như hỏa, nổi bật lên da thịt như tuyết, so với tuyết ở ngoài cửa ấm áp nhu tình hơn mấy phần. Thấy Sư Thanh Dương xoa trán, lo lắng hỏi, "Có chuyện gì?"

 

Ngay một khắc Sư Thanh Uyển xuất hiện đó, Sư Thất ngây ngẩn, sao Uyển Uyển mỹ vậy......  Mau chóng lắc lắc đầu, cúi thấp đầu, đáp lại, "Vừa rồi Tứ chủ tử đụng vào cửa......"

 

"Tân nương tử không thể tự mình nhấc khăn voan a...... Uyển Uyển ngươi mau về ngồi đi!" Bên này ba người Sư Thanh Uyển còn đang ở cửa, ma ma bên trong đã đuổi tới, ngay cả luôn nhắc nhở mình nên gọi 'Tứ phu nhân' đều nhất thời gấp đến gọi thành 'Uyển Uyển'.

 

Sau một trận tay chân luống cuống, cuối cùng tân phòng chỉ còn lại một đôi tân nhân ở riêng một chổ......

 

Đột nhiên một trận gió thổi qua, phủ động mây, che đi ánh trăng sáng trong......

Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu CTác giả: Tiểu CTruyện Bách Hợp, Truyện Cổ Đại, Truyện Trọng Sinh"Uyển Uyển...... Uyển Uyển......" Người trên giường không ngừng lẩm nhẩm trong miệng, từ từ mở mắt ra.   Nghe được tiếng vang, ngoài cửa một thân ảnh chợt tiến vào rất nhanh, đặt thang dược bưng trên tay lên bàn, vội vàng đi đến bên giường.   "Thanh Dương tỷ tỷ...... Thanh Dương tỷ tỷ......" Nữ tử nhìn người trên giường, rõ ràng đã tỉnh rồi, nhưng tựa hồ ánh mắt không có tiêu điểm, một mảng mê man.   Nghe được thanh âm Sư Thanh Dương xua mi tâm nhắm mắt lại, ngồi dậy. Nữ tử đỡ nàng đặt gối đầu sau lưng nàng, để nàng dựa vào đầu giường thoải mái hơn. Sư Thanh Dương chỉ cảm thấy đầu một mảng hỗn loạn, tựa hồ có vô số người kêu rống trong đầu, ồn đến nàng không được an tâm.   Tay vừa chạm lên huyệt thái dương định nhu nhu cho bản thân, một đôi tay thanh lương  (mát lạnh)  đã chầm chậm nhu lên, xúc cảm ngón tay này chính là tương tự như của người kia trong ký ức vậy. Nhớ tới người kia, tâm Sư Thanh Dương lại một trận đâm nhói, sẽ không còn được thấy người kia nữa. Cảm giác được chua xót… Sau khi Sư Thanh Nhu về, hết thảy chuyện của Sư gia đã bắt đầu từng bước từng bước đi vào quỹ đạo. Sau đó cả một tháng Tư Không Ngọc chưa từng xuất hiện ở Sư gia, hết thảy tựa hồ đã khôi phục yên tĩnh. Hôn kỳ của Sư Thanh Dương cùng Sư Thanh Uyển đã định, hết thảy đều không rối loạn mà tiến hành. Rất nhanh, đã tới ngày đại hôn của Sư Thanh Dương. Làm Sư gia thủ phú (nhà giàu nhất) của Đông Dương quốc, hôn lễ của Sư Thanh Dương –  'nam đinh' duy nhất của Sư gia, mặc dù Sư gia vô ý tuyên dương*, thì nhất định vẫn là nhộn nhịp chưa từng có...... [ý chỉ thông báo với mọi người nhưng vốn không có ý rêu rao] Sư Thanh Dương không dễ gì mới thoát thân khỏi tiệc rượu, một đường được Sư Thất nắm đỡ xuống, lắc lắc lư lư chậm chạp đi tới tân phòng. Vừa nghe đến tiếng bước chân chậm rãi tới,  Sư Thanh Uyển tay để trên đầu gối nắm lại thật chặt. Mình thật gả cho Thanh Dương rồi...... "OÀNH!" Đột nhiên truyền tới tiếng va đập, nghe được đều cảm thấy đau. "Ui......" Sư Thanh Dương hít vào một hơi, xoa xoa cái trán bị đụng trúng có chút phát hồng, xoay đầu trừng nộ với Sư Thất bên cạnh, "Sao ngươi không đẩy cửa!" Sư Thất vươn tay lau lau trên đầu vốn không có mồ hôi, bất đắc dĩ liếc mắt chủ tử của mình. Ánh mắt thầm lặng lên án, rốt cuộc là ai đã không đợi người đẩy cửa cứ vậy vội vàng vàng đụng trúng a! Tốt xấu gì cũng cho người ta chút thời gian chứ a...... Đương nhiên lời này là không thể nào nói ra được, chỉ có thể vô tội kêu lên, "Tứ chủ tử......" Cửa đột nhiên bị người từ trong mở ra, Sư Thanh Uyển một thân giá y (đồ cưới) từ trong đi ra. Giá y như hỏa, nổi bật lên da thịt như tuyết, so với tuyết ở ngoài cửa ấm áp nhu tình hơn mấy phần. Thấy Sư Thanh Dương xoa trán, lo lắng hỏi, "Có chuyện gì?" Ngay một khắc Sư Thanh Uyển xuất hiện đó, Sư Thất ngây ngẩn, sao Uyển Uyển mỹ vậy......  Mau chóng lắc lắc đầu, cúi thấp đầu, đáp lại, "Vừa rồi Tứ chủ tử đụng vào cửa......" "Tân nương tử không thể tự mình nhấc khăn voan a...... Uyển Uyển ngươi mau về ngồi đi!" Bên này ba người Sư Thanh Uyển còn đang ở cửa, ma ma bên trong đã đuổi tới, ngay cả luôn nhắc nhở mình nên gọi 'Tứ phu nhân' đều nhất thời gấp đến gọi thành 'Uyển Uyển'. Sau một trận tay chân luống cuống, cuối cùng tân phòng chỉ còn lại một đôi tân nhân ở riêng một chổ...... Đột nhiên một trận gió thổi qua, phủ động mây, che đi ánh trăng sáng trong......

Chương 46