* * * "Đau..." "Đau quá... chết mất..." "Điên mất... ai đưa tôi về với ông bà luôn đi... nếu không thì có ai đến cứu vớt tôi với..." Tiếng chim chút chít vang lên, tiếng lá xào xạc rung động truyền đến từ xa khiến cho không khí thiên nhiên tăng thêm vài nét sinh động tự nhiên. Một nơi sinh thái xanh mướt rất nên thơ. Vài lúc còn có đôi ba con thú con chạy rượt giỡn nhau, tiếng thú gọi đàn không rõ đâu đây. Mọi thứ diễn như vốn nó chính là nên như vậy. Sẽ chẳng một ai để ý đến sinh vật không rõ đang cố bò lết dưới nền đất dơ bẩn. Bùn đất đã khô bám trên thứ sinh vật không rõ là loài nào càng khiến cho "nó" thêm vài phần ghê tởm. Theo mỗi chuyển động "nó" di chuyển còn để lại vài vệt vàng đỏ không rõ là thứ gì. Nếu lúc này mà có ai chịu lại gần quan sát "nó" thì chắc chắn sẽ nhận ra "nó" là một con người! Phải, chính là một con người đang cố bò lết đi tìm kiếm hi vọng để sinh tồn. Thật nực cười ở chỗ, ngay cả chính bản thân người này cũng đang không biết chuyện này là như thế nào nữa…
Tác giả: