Tác giả:

Ánh trăng giữa đêm khuya tràn ngập nỗi buồn man mác. Đường phố không hề ảm đạm theo bóng đêm dày đặc, ngược lại càng thêm náo nhiệt. Đèn neon nhấp nháy, trong quán rượu ăn uống linh đình, tiếng ly va vào nhau giòn tan không ngớt, còn thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười duyên dáng của phụ nữ, trong đêm hoa lệ này, anh trở nên lạc lõng. Thiệu Thương mặc bộ vest sớm đã bạc màu, bước đi trên con phố phồn hoa. Cơn gió lạnh như lưỡi dao ập vào mặt, anh kéo chặt vạt áo, không ngừng hà hơi xoa cho ấm đôi bàn tay đã cóng cứng. Đúng vậy, bộ vest cũ mỏng manh không thể chắn nổi cái lạnh của gió bắc. Lạnh lẽo hơn là, cho dù anh cố gắng vươn tay ra thế nào đi nữa cũng không thể nắm bắt được gì trong xã hội này. Tiếng cười đùa phóng túng hai bên đường phố dần nhỏ lại, thay vào đó là sự im lặng cô tịch. Dưới ánh đèn vàng vọt của cột đèn đường, bóng dáng của Thiệu Thương kéo dài lê thê. Bước vào con hẻm nhỏ tối tăm, thỉnh thoảng lại thấy những con mèo hoang dính đầy vết bẩn lục lọi trong thùng rác bẩn…

Truyện chữ