“Cô Lê, kết quả xét nghiệm của cô đã có rồi.” Bác sĩ nhìn Lê Diệu, ánh mắt thoáng chút do dự. “Người nhà của cô đâu? Không ai đi cùng cô à?” Lê Diệu lắc đầu, giọng điệu thản nhiên. “Tôi không có người nhà. Cha mẹ tôi qua đời từ năm tôi 17 tuổi rồi. Nếu có chuyện gì, bác sĩ cứ nói thẳng đi.” Bác sĩ thở dài. Cô gái này thật đáng thương. Tuổi còn trẻ đã mất cha mẹ, giờ lại mắc bệnh nan y. Nhưng làm nghề y nhiều năm, ông đã chứng kiến quá nhiều chuyện đau lòng, dần cũng quen rồi. Ông đẩy xấp kết quả xét nghiệm trên bàn về phía cô. “Ung thư gan giai đoạn cuối. Với tình trạng hiện tại, việc điều trị không còn ý nghĩa nữa. Thay vì chịu đựng đau đớn trong bệnh viện, cô nên ra ngoài ngắm cảnh, ăn những món mình thích, đừng kiêng khem làm gì.” Lê Diệu nhận lấy tờ báo cáo, mặt không hề biến sắc. Cô đã quen với những tin xấu. Chỉ là ung thư giai đoạn cuối mà thôi, chẳng có gì quá tệ. Vận rủi với cô giống như chuyện cơm bữa. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng có một ngày may mắn. Cha mẹ mất sớm, cô được…
Tác giả: