“Dạ Hợp Cốc, Lăng Sơn trung, dạ lai thôi tình hương…” “Biệt vấn tình tòng na lý lai, nguyệt hạ đích hoa nhi tự hội cáo tố…” Trong con ngõ nhỏ có một tiểu khất cái ngân nga khúc hát, giữa cơn gió lạnh lẽo chỉ mặc manh áo đơn rách nát, vừa nhảy vừa đung đưa theo giai điệu bài hát, trong tay cầm bánh chiếc vừng lớn bằng hạt mè bị cô nương xinh đẹp nào đó tức giận vứt bỏ, tiếng hát trẻ con lạc điệu, dính hồ hồ, nghe thật lạnh lẽo. Hắn ngân nga, ngân nga mãi, truyền đến tai đám thôn dân vô tri, truyền đến dòng nước băng xuyên, truyền đến mây khói trên núi tuyết. Hắn ngân nga, ngân nga mãi, ngân nga ra chuyện tình ái truyền thuyết, ngân nga ra truyền thuyết giang hồ. Dạ Hợp Cốc, Dạ Hợp Cốc, nghe nói nơi đó có một môn phái thần bí trấn giữ, nghe nói môn hạ toàn là tiên nữ dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, nghe nói dưới Quỷ Trảo thủ độc truyền của chưởng môn, không ai có thể sống sót, nghe nói gần trăm năm nay bọn họ tuyệt tích giang hồ, nghe nói tân chủ nhân nơi đó lại là một nam tử, nghe nói…
Tác giả: