1. Lúc Tống Bách bảo ta tân đế sẽ không dự Quỳnh Lâm yến, đáng lẽ ta không nên tin lời hắn. Giờ đây ta cùng mọi người quỳ rạp dưới đất. Áo gấm của Tiêu Trường Tùy phất phới cách ta chỉ vài bước. Chỉ vàng thêu mây lành khiến mắt ta cay xót. Mãi đến khi hắn ngự trên cao, phất tay cho mọi người đứng dậy. Ta mới chớp mắt, theo dòng người đứng lên. May mà nam nữ chia tiệc, cách một bức bình phong. Ta lặng lẽ trở về góc nhỏ, nghe những lời tán tụng khắp yến tiệc. Tiêu Trường Tùy là vị hoàng đế trẻ tuổi, nói chuyện với quần thần rất hòa nhã. Hắn chỉ nhắc đến vấn đề an định lưu dân. Các tân khoa đã vội tán thán: “Bệ hạ ở nơi cửu ngũ chí tôn mà thấu hiểu nỗi khổ dân lưu tán, thật là phúc của bá tánh!” Tiêu Trường Tùy im lặng. Dường như chán ghét nịnh nọt. Nhưng chỉ có ta biết, vì sao hắn hiểu rõ đời sống lưu dân đến thế. Năm năm trước hắn mất trí nhớ lưu lạc, trở thành kẻ lang thang cơ nhỡ. Những ngày đó hắn đói không cơm, lạnh không áo, chính là vết nhơ duy nhất trong đời hắn. Mà bây giờ, hắn…

Truyện chữ