"Ngươi ch.ết từ khi nào?" Câu hỏi của lão đạo sĩ trước mặt kéo tôi trở về thực tại từ dòng ký ức. "Đầu tháng này." "Mới ch.ết vài ngày à, bảo sao trên người vẫn còn mùi người nặng như thế, không biết còn tưởng ngươi vẫn sống ấy chứ." Lão vừa nói vừa vẽ bùa. “Ch.ết kiểu gì? Thôi, không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là bị người ta gi/ết, rồi ăn. Nhưng cũng tiện hỏi luôn, họ ăn ngươi kiểu gì?" "Đem nấu lẩu." "Kiểu ăn kém sang nhất, phí phạm nguyên liệu nhất." Lão đạo sĩ bĩu môi, ra vẻ là một kẻ sành ăn khó tính. Trong lúc nói chuyện, lá bùa vãng sinh trên tay lão cũng được vẽ xong. "Xong rồi, ngươi đừng lảng vảng ở đây nữa. Trong lòng cũng đừng oán hận làm gì, sinh ra vào thời này là số phận ngươi không may. Đi đâu cũng chỉ có cảnh người ăn thịt người. Một cô gái như ngươi, sống được đến giờ mới bị ăn thịt cũng coi như đã được lời rồi. Kiếp sau đầu thai nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng làm người nữa." Dứt lời, lão định dán lá bùa lên trán tôi, tiễn tôi vào luân hồi. "Đạo trưởng, phía sau ngài…
Tác giả: