Sau khi cúp điện thoại. Nụ cười trên môi tôi cứng đờ, bàn tay đang chống gậy run rẩy không ngừng. "Dì An, đồ đạc con đã chuẩn bị xong hết rồi ạ." Tôi nhìn An Kỳ Niên, đứa con nuôi của mình, đang chu đáo tỉ mỉ thu dọn hành lý. Lớn thì các loại vàng bạc châu báu, nhỏ thì thẻ ngân hàng và bao lì xì dày cộp, đầy đủ tất cả. Tôi mệt mỏi khẽ cười: "Không cần đâu, những thứ này không dùng đến nữa. Con giúp ta lấy hết quần áo cũ trong tủ ra đi." "Vâng." Cậu ấy đỡ tôi ngồi xuống ghế sofa, rồi bưng bát canh gà hầm sâm đến, cẩn thận thổi cho nguội bớt. "Chân dì yếu, đứng lâu sẽ mệt lắm, dì cứ ngồi đây đợi con." Tôi cầm điện thoại lên, soạn một tin nhắn rồi gửi đến một số máy đã lâu không liên lạc. Nhìn bóng lưng bận rộn của cậu ấy, tôi bắt đầu suy nghĩ lại về bản thân. Tôi đã dốc hết lòng vì con trai ruột, vậy mà nó lại chỉ mong tôi c.h.ế.t sớm. Nuôi dạy một đứa con như thế này, liệu có phải cách giáo dục của tôi đã sai lầm? Nhưng An Kỳ Niên cũng được nuôi dưỡng trong cùng một môi trường như…
Tác giả: