1. Sáng sớm, cửa phòng tôi vang lên tiếng gõ khẽ. "Chị, chị không khỏe à? Sao vẫn chưa dậy vậy?" Giọng nói lo lắng của em gái vang lên bên ngoài. "Hay là để em tự đến điểm thi trước nhé?" Tôi mở cửa: "Không có gì đâu, chỉ là ngủ quên thôi." Cô gái trước mặt có đôi môi đỏ tươi, hàm răng trắng đều, đôi mắt đen sáng long lanh dưới hàng lông mày cong cong. Mái tóc ngắn ngang vai hơi bông xù, cô buộc thành một chỏm nhỏ nhưng vẫn có vài sợi bung ra ngoài. Đây là em gái tôi – Cố Kiều An, mỗi khi cười đều vô tư ngả nghiêng. Giờ phút này, con bé vẫn sống động đứng trước mặt tôi, hoàn toàn khác xa hình ảnh tái nhợt không chút sức sống trong cơn ác mộng tối qua. "Em còn tưởng chị định vắng mặt trong sự kiện quan trọng nhất đời em đấy." Thấy tôi ngẩn ra, nó cười hì hì ôm lấy cánh tay tôi. "Sao thế? Em còn không có quầng thâm mắt, chẳng lẽ chị thức trắng cả đêm?" Tôi thoáng khựng lại. Thật sự là cả đêm tôi không ngủ yên. Cơn ác mộng tiên tri tối qua vẫn còn ám ảnh, khiến tâm trạng tôi đến giờ…
Tác giả: