Tôi là con thứ hai của cha mẹ, trên tôi còn có một chị gái. Lúc mẹ mang thai em út, cha mẹ phải trốn chui trốn lủi khắp nơi chỉ vì muốn sinh con trai. Chị gái tôi mười tuổi, vì có thể phụ giúp việc nhà nên mợ miễn cưỡng nhận nuôi. Còn tôi, mới có bảy tuổi, đành phải ở lại nhà một mình. Hồi đó là mùa hè, bụng mẹ tôi đã lớn lắm rồi, chẳng giấu đi đâu được. Cha mẹ chỉ còn cách ban ngày trốn lên núi, tối muộn mới lén lút về nấu cho tôi ít đồ ăn rồi úp vội vào cái mẹt trên bàn. Hôm ấy, cha mẹ đi tận hai ngày không về. Tôi đói đến mức không chịu nổi, uống vài bụng nước lạnh. Cuối cùng không còn cách nào, tôi múc cơm thiu còn lại trong nồi, không kịp lấy đũa, ăn ngấu nghiến. Ruồi nhặng bu đen bu đỏ đến tranh ăn, tôi cũng mặc kệ. Các bạn có biết cơm thiu có mùi vị thế nào không? Chua loét, lại còn hơi đắng, bốc lên toàn là những sợi nhớp nháp, trông cứ như... bãi nôn ấy. Cha nuôi đứng ngoài song sắt, nhìn thấy cảnh tượng ấy. Ông ấy quát lên một tiếng, rồi đưa cho tôi một…
Tác giả: