01 Ta là một công chúa bình thường không có gì đặc biệt, phong hiệu là Hoa Dương. Lý do không gì khác, ta có mười mấy người anh em trai cộng thêm sáu bảy người chị em gái, phụ hoàng đặt trên người ta sự chú ý không nhiều. Mẫu phi của ta mất sớm, ta lớn lên trong hậu cung ăn cơm trăm nhà, ở cung của vị nương nương này hai ngày, rồi lại đổi sang cung của vị nương nương khác ở thêm hai ngày. Nhưng chính vì vậy, ta và chúng huynh đệ tỷ muội đều rất hòa thuận. Sau khi ta trưởng thành, phong hiệu và bổng lộc nên có đều không thiếu, phụ hoàng còn tiện tay chọn cho ta một vị phò mã. Phò mã dung mạo tuấn tú, là con trai thứ hai của Lý thị lang, tên là Lý Hiếu Liêm. Ta không có ý kiến gì, bởi vì ý kiến của ta không quan trọng. Cũng may phò mã là người thành thật, sau khi thành thân cũng nghe lời hiểu chuyện, ta sống ở phủ công chúa coi như thoải mái viên mãn. Nhưng mấy ngày trước, phò mã của ta cùng với phò mã của mấy vị tỷ tỷ ra ngoài săn bắn, không cẩn thận bị ngã đập đầu. Ta nghi ngờ là mấy…
Chương 6: Chương 6
Truyện Cổ: Hoa DươngTác giả: ZhihuTruyện Ngược, Truyện Xuyên Không01 Ta là một công chúa bình thường không có gì đặc biệt, phong hiệu là Hoa Dương. Lý do không gì khác, ta có mười mấy người anh em trai cộng thêm sáu bảy người chị em gái, phụ hoàng đặt trên người ta sự chú ý không nhiều. Mẫu phi của ta mất sớm, ta lớn lên trong hậu cung ăn cơm trăm nhà, ở cung của vị nương nương này hai ngày, rồi lại đổi sang cung của vị nương nương khác ở thêm hai ngày. Nhưng chính vì vậy, ta và chúng huynh đệ tỷ muội đều rất hòa thuận. Sau khi ta trưởng thành, phong hiệu và bổng lộc nên có đều không thiếu, phụ hoàng còn tiện tay chọn cho ta một vị phò mã. Phò mã dung mạo tuấn tú, là con trai thứ hai của Lý thị lang, tên là Lý Hiếu Liêm. Ta không có ý kiến gì, bởi vì ý kiến của ta không quan trọng. Cũng may phò mã là người thành thật, sau khi thành thân cũng nghe lời hiểu chuyện, ta sống ở phủ công chúa coi như thoải mái viên mãn. Nhưng mấy ngày trước, phò mã của ta cùng với phò mã của mấy vị tỷ tỷ ra ngoài săn bắn, không cẩn thận bị ngã đập đầu. Ta nghi ngờ là mấy… 06Ngày mười ba tháng bảy, gần đến tết Trung Nguyên, cái nóng oi bức khó chịu."Phò mã đi đâu rồi?"Hồng Châu phe phẩy quạt đáp, "Bẩm công chúa, các vị phò mã hôm nay đi du ngoạn trên hồ ạ."Ta gật đầu, du ngoạn trên hồ tốt, du ngoạn trên hồ sẽ không c.h.ế.t được.Tối hôm đó, Lý Hiếu Liêm được khiêng về, nói là không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước.Lúc ta đến xem hắn, hắn đang thoi thóp nằm trên giường, nhưng lang trung nói hắn không nguy hiểm đến tính mạng.Ta phẩy tay cho mọi người lui xuống, rồi ngồi xuống bên giường hắn.Cửa vừa đóng lại, hắn liền nắm lấy cổ tay ta, "Công chúa, có người muốn g.i.ế.c ta!"Ánh mắt hắn trong veo, tràn đầy sức sống, nào có dáng vẻ ốm yếu lúc nãy, xem ra, cũng chưa ngốc hẳn.Ta dùng cán quạt gõ nhẹ vào tay hắn đang nắm tay ta, "Phò mã, buông tay."Lý Hiếu Liêm hoàn hồn, buông ta ra, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của ta, giọng điệu có chút không dám tin, "Nàng đều biết?""Chẳng trách nàng bảo ta học bơi. Nàng biết là ai muốn g.i.ế.c ta sao?"Ta phe phẩy chiếc quạt trong tay, "Phò mã, bổn cung sao có thể biết những chuyện này được?"[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -Lý Hiếu Liêm lại không quan tâm đến những điều này, "Không được, có người muốn g.i.ế.c ta, nàng là công chúa sao nàng không quản?""Những ngày này ta đã hiểu rõ rồi, triều đại này tước vị công chúa ngang hàng với thân vương, nàng cơ bản có thể ngang nhiên làm gì cũng được trong kinh thành."Ta nhìn đôi mắt ngây thơ trước mặt, thở dài, "Vậy phò mã có biết, hiện nay trong kinh thành có bao nhiêu thân vương và công chúa có phong hiệu? Được Thánh thượng yêu thích có bao nhiêu người? Mỗi ngày bị ngôn quan dâng tấu có bao nhiêu người? Cách mấy ngày lại có bao nhiêu người chết trong nhà?""Nơi này là kinh thành, cứ ba bước lại có một gia đình quyền quý, c.h.ế.t một phò mã thì có gì quan trọng? Cho dù c.h.ế.t một công chúa cũng chẳng phải chuyện gì to tát."Đây... chính là thời đại ăn thịt người.Ta nhìn ánh mắt ngơ ngác của Lý Hiếu Liêm, thản nhiên đứng dậy, "Phò mã bị kinh hãi, những ngày này cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng ra ngoài lung tung."Không ra ngoài, có lẽ còn sống thêm được vài ngày.Ta vừa bước ra khỏi phòng, liền nghe thấy Lý Hiếu Liêm hỏi, "Lần trước quên hỏi, điện hạ là cá đỏ hay cá trắng?"Ta mỉm cười, không nói gì, trở về phòng ngủ.Ngoài phòng tiếng ve râm ran, ồn ào đến mức khiến người ta bực bội, ta ngồi dậy trên giường, lớn tiếng phân phó, "Hồng Châu, phò mã bị kinh hãi, ngày mai bổn cung muốn đến chùa Hộ Quốc cầu phúc cho phò mã.""Vâng. Điện hạ có cần giản tiện mọi thứ không ạ?"Diệu Diệu Thần Kỳ"Không, xuất hành với đầy đủ nghi trượng.""Vâng."
06
Ngày mười ba tháng bảy, gần đến tết Trung Nguyên, cái nóng oi bức khó chịu.
"Phò mã đi đâu rồi?"
Hồng Châu phe phẩy quạt đáp, "Bẩm công chúa, các vị phò mã hôm nay đi du ngoạn trên hồ ạ."
Ta gật đầu, du ngoạn trên hồ tốt, du ngoạn trên hồ sẽ không c.h.ế.t được.
Tối hôm đó, Lý Hiếu Liêm được khiêng về, nói là không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước.
Lúc ta đến xem hắn, hắn đang thoi thóp nằm trên giường, nhưng lang trung nói hắn không nguy hiểm đến tính mạng.
Ta phẩy tay cho mọi người lui xuống, rồi ngồi xuống bên giường hắn.
Cửa vừa đóng lại, hắn liền nắm lấy cổ tay ta, "Công chúa, có người muốn g.i.ế.c ta!"
Ánh mắt hắn trong veo, tràn đầy sức sống, nào có dáng vẻ ốm yếu lúc nãy, xem ra, cũng chưa ngốc hẳn.
Ta dùng cán quạt gõ nhẹ vào tay hắn đang nắm tay ta, "Phò mã, buông tay."
Lý Hiếu Liêm hoàn hồn, buông ta ra, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của ta, giọng điệu có chút không dám tin, "Nàng đều biết?"
"Chẳng trách nàng bảo ta học bơi. Nàng biết là ai muốn g.i.ế.c ta sao?"
Ta phe phẩy chiếc quạt trong tay, "Phò mã, bổn cung sao có thể biết những chuyện này được?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lý Hiếu Liêm lại không quan tâm đến những điều này, "Không được, có người muốn g.i.ế.c ta, nàng là công chúa sao nàng không quản?"
"Những ngày này ta đã hiểu rõ rồi, triều đại này tước vị công chúa ngang hàng với thân vương, nàng cơ bản có thể ngang nhiên làm gì cũng được trong kinh thành."
Ta nhìn đôi mắt ngây thơ trước mặt, thở dài, "Vậy phò mã có biết, hiện nay trong kinh thành có bao nhiêu thân vương và công chúa có phong hiệu? Được Thánh thượng yêu thích có bao nhiêu người? Mỗi ngày bị ngôn quan dâng tấu có bao nhiêu người? Cách mấy ngày lại có bao nhiêu người chết trong nhà?"
"Nơi này là kinh thành, cứ ba bước lại có một gia đình quyền quý, c.h.ế.t một phò mã thì có gì quan trọng? Cho dù c.h.ế.t một công chúa cũng chẳng phải chuyện gì to tát."
Đây... chính là thời đại ăn thịt người.
Ta nhìn ánh mắt ngơ ngác của Lý Hiếu Liêm, thản nhiên đứng dậy, "Phò mã bị kinh hãi, những ngày này cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng ra ngoài lung tung."
Không ra ngoài, có lẽ còn sống thêm được vài ngày.
Ta vừa bước ra khỏi phòng, liền nghe thấy Lý Hiếu Liêm hỏi, "Lần trước quên hỏi, điện hạ là cá đỏ hay cá trắng?"
Ta mỉm cười, không nói gì, trở về phòng ngủ.
Ngoài phòng tiếng ve râm ran, ồn ào đến mức khiến người ta bực bội, ta ngồi dậy trên giường, lớn tiếng phân phó, "Hồng Châu, phò mã bị kinh hãi, ngày mai bổn cung muốn đến chùa Hộ Quốc cầu phúc cho phò mã."
"Vâng. Điện hạ có cần giản tiện mọi thứ không ạ?"
Diệu Diệu Thần Kỳ
"Không, xuất hành với đầy đủ nghi trượng."
"Vâng."
Truyện Cổ: Hoa DươngTác giả: ZhihuTruyện Ngược, Truyện Xuyên Không01 Ta là một công chúa bình thường không có gì đặc biệt, phong hiệu là Hoa Dương. Lý do không gì khác, ta có mười mấy người anh em trai cộng thêm sáu bảy người chị em gái, phụ hoàng đặt trên người ta sự chú ý không nhiều. Mẫu phi của ta mất sớm, ta lớn lên trong hậu cung ăn cơm trăm nhà, ở cung của vị nương nương này hai ngày, rồi lại đổi sang cung của vị nương nương khác ở thêm hai ngày. Nhưng chính vì vậy, ta và chúng huynh đệ tỷ muội đều rất hòa thuận. Sau khi ta trưởng thành, phong hiệu và bổng lộc nên có đều không thiếu, phụ hoàng còn tiện tay chọn cho ta một vị phò mã. Phò mã dung mạo tuấn tú, là con trai thứ hai của Lý thị lang, tên là Lý Hiếu Liêm. Ta không có ý kiến gì, bởi vì ý kiến của ta không quan trọng. Cũng may phò mã là người thành thật, sau khi thành thân cũng nghe lời hiểu chuyện, ta sống ở phủ công chúa coi như thoải mái viên mãn. Nhưng mấy ngày trước, phò mã của ta cùng với phò mã của mấy vị tỷ tỷ ra ngoài săn bắn, không cẩn thận bị ngã đập đầu. Ta nghi ngờ là mấy… 06Ngày mười ba tháng bảy, gần đến tết Trung Nguyên, cái nóng oi bức khó chịu."Phò mã đi đâu rồi?"Hồng Châu phe phẩy quạt đáp, "Bẩm công chúa, các vị phò mã hôm nay đi du ngoạn trên hồ ạ."Ta gật đầu, du ngoạn trên hồ tốt, du ngoạn trên hồ sẽ không c.h.ế.t được.Tối hôm đó, Lý Hiếu Liêm được khiêng về, nói là không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước.Lúc ta đến xem hắn, hắn đang thoi thóp nằm trên giường, nhưng lang trung nói hắn không nguy hiểm đến tính mạng.Ta phẩy tay cho mọi người lui xuống, rồi ngồi xuống bên giường hắn.Cửa vừa đóng lại, hắn liền nắm lấy cổ tay ta, "Công chúa, có người muốn g.i.ế.c ta!"Ánh mắt hắn trong veo, tràn đầy sức sống, nào có dáng vẻ ốm yếu lúc nãy, xem ra, cũng chưa ngốc hẳn.Ta dùng cán quạt gõ nhẹ vào tay hắn đang nắm tay ta, "Phò mã, buông tay."Lý Hiếu Liêm hoàn hồn, buông ta ra, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của ta, giọng điệu có chút không dám tin, "Nàng đều biết?""Chẳng trách nàng bảo ta học bơi. Nàng biết là ai muốn g.i.ế.c ta sao?"Ta phe phẩy chiếc quạt trong tay, "Phò mã, bổn cung sao có thể biết những chuyện này được?"[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -Lý Hiếu Liêm lại không quan tâm đến những điều này, "Không được, có người muốn g.i.ế.c ta, nàng là công chúa sao nàng không quản?""Những ngày này ta đã hiểu rõ rồi, triều đại này tước vị công chúa ngang hàng với thân vương, nàng cơ bản có thể ngang nhiên làm gì cũng được trong kinh thành."Ta nhìn đôi mắt ngây thơ trước mặt, thở dài, "Vậy phò mã có biết, hiện nay trong kinh thành có bao nhiêu thân vương và công chúa có phong hiệu? Được Thánh thượng yêu thích có bao nhiêu người? Mỗi ngày bị ngôn quan dâng tấu có bao nhiêu người? Cách mấy ngày lại có bao nhiêu người chết trong nhà?""Nơi này là kinh thành, cứ ba bước lại có một gia đình quyền quý, c.h.ế.t một phò mã thì có gì quan trọng? Cho dù c.h.ế.t một công chúa cũng chẳng phải chuyện gì to tát."Đây... chính là thời đại ăn thịt người.Ta nhìn ánh mắt ngơ ngác của Lý Hiếu Liêm, thản nhiên đứng dậy, "Phò mã bị kinh hãi, những ngày này cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng ra ngoài lung tung."Không ra ngoài, có lẽ còn sống thêm được vài ngày.Ta vừa bước ra khỏi phòng, liền nghe thấy Lý Hiếu Liêm hỏi, "Lần trước quên hỏi, điện hạ là cá đỏ hay cá trắng?"Ta mỉm cười, không nói gì, trở về phòng ngủ.Ngoài phòng tiếng ve râm ran, ồn ào đến mức khiến người ta bực bội, ta ngồi dậy trên giường, lớn tiếng phân phó, "Hồng Châu, phò mã bị kinh hãi, ngày mai bổn cung muốn đến chùa Hộ Quốc cầu phúc cho phò mã.""Vâng. Điện hạ có cần giản tiện mọi thứ không ạ?"Diệu Diệu Thần Kỳ"Không, xuất hành với đầy đủ nghi trượng.""Vâng."