“Không!” Thẩm Tu Lâm thét lên một tiếng, đột nhiên tỉnh dậy… Sau đó, nhìn căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ, kinh ngạc lẫn lộn. Đây… là phòng của hắn? Cách sắp xếp đồ đạc quen thuộc, không gian sáng ngời, rèm cửa sổ mà hắn yêu thích… Đây chính là phòng của hắn. Chỉ là, căn phòng này thuộc về trước mạt thế. Đúng vậy… Chính là trước mạt thế. Nhưng mà, hắn Thẩm Tu Lâm bây giờ không phải đang trong miệng tang thi hay sao? Hắn không phải đã chết không toàn thây sao? Sao có thể… Trong giây lát, trái tim của Thẩm Tu Lâm đập điên cuồng. Hắn mơ hồ biết được cái gì, thế nhưng không có cách nào tin được… Ngay đúng lúc này, một tiếng chuông vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên cắt ngang suy nghĩ của hắn. Hắn nhìn về phía tủ đầu giường, đó là chiếc điện thoại di động mà hắn vẫn luôn dùng trước mạt thế, hiện tại, tiếng chuông là từ nó phát ra. Mím chặt môi, Thẩm Tu Lâm nhìn chiếc điện thoại kia giống như đang nhìn quái vật, giống như là… nhìn cái gì đó không cách nào có thể tin tưởng được. Mấy giây…

Chương 3: Mở ra không gian

Trở Lại Mạt Thế Hung HăngTác giả: Sa Mạc Cuồng VânTruyện Đam Mỹ, Truyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Trọng Sinh“Không!” Thẩm Tu Lâm thét lên một tiếng, đột nhiên tỉnh dậy… Sau đó, nhìn căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ, kinh ngạc lẫn lộn. Đây… là phòng của hắn? Cách sắp xếp đồ đạc quen thuộc, không gian sáng ngời, rèm cửa sổ mà hắn yêu thích… Đây chính là phòng của hắn. Chỉ là, căn phòng này thuộc về trước mạt thế. Đúng vậy… Chính là trước mạt thế. Nhưng mà, hắn Thẩm Tu Lâm bây giờ không phải đang trong miệng tang thi hay sao? Hắn không phải đã chết không toàn thây sao? Sao có thể… Trong giây lát, trái tim của Thẩm Tu Lâm đập điên cuồng. Hắn mơ hồ biết được cái gì, thế nhưng không có cách nào tin được… Ngay đúng lúc này, một tiếng chuông vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên cắt ngang suy nghĩ của hắn. Hắn nhìn về phía tủ đầu giường, đó là chiếc điện thoại di động mà hắn vẫn luôn dùng trước mạt thế, hiện tại, tiếng chuông là từ nó phát ra. Mím chặt môi, Thẩm Tu Lâm nhìn chiếc điện thoại kia giống như đang nhìn quái vật, giống như là… nhìn cái gì đó không cách nào có thể tin tưởng được. Mấy giây… Thẩm Tu Lâm hoàn toàn không quan tâm chút đau đớn trên đầu ngón tay, thế nên lúc cắt ra không có chút nào đau lòng.Những giọt máu này rơi ở trên chồng ngọc vỡ, bỗng nhiên một ánh sáng đỏ chói mắt loá lên ở trong phòng.Ánh sáng đỏ này quá chói mắt, Thẩm Tu Lâm cũng không chịu được hơi nhắm mắt lại.Nhưng mà ánh sáng đỏ này cũng không kéo dài được bao lâu, ước chừng mười giây sau lại đột nhiên nhằm về phía đầu Thẩm Tu Lâm.Thẩm Tu Lâm nhất thời giật mình, nhưng ánh sáng vốn là vật vô hình, người làm sao ngăn cản? Huống chi, hiện tại Thẩm Tu Lâm không phải là lôi hệ dị năng giả.Cho nên, ánh sáng đỏ từng chút một tiến vào trong đầu Thẩm Tu Lâm, trong chốc lát, Thẩm Tu Lâm chỉ cảm thấy đầu mình đau nhói. Cái đau này vừa mới bắt đầu chỉ là nhói lên từng chút một, thế nhưng dần dần càng ngày càng đau liên hồi.Thẩm Tu Lâm tự nhận đã trải qua mạt thế, từ lâu có thể chịu đựng đau đớn mà người thường không thể chịu, nhưng trên thực tế, lúc này đã đau đến mức khiến hắn k** r*n lên thành tiếng, thậm chí cả người cũng ngã xuống.Cuối cùng, Thẩm Tu Lâm ngã ngồi xuống đất…Tuy rằng rất đau nhưng Thẩm Tu Lâm là người đã chết qua một lần, làm sao cam nguyện chịu thua, làm sao cam nguyện thất bại như vậy, cho nên hắn cắn răng thật chặt, nhẫn nhịn qua đi. Cũng không biết qua bao lâu, ngay lúc Thẩm Tu Lâm đều nhẫn nhịn không nổi, rốt cục đau nhức trong đầu chậm rãi dịu xuống.Khi không còn đau đầu nữa, Thẩm Tu Lâm chỉ cảm thấy trong đầu dường như nhiều thêm một chút gì đó.Hắn bình tĩnh, nhắm mắt lại cảm giác trong đầu mình đến cùng nhiều hơn cái gì, giống như chuyên tâm tu luyện đẳng cấp dị năng trong mạt thế. Mà lần cảm giác này, Thẩm Tu Lâm thật sự thành công, đồng thời còn sợ hết hồn.Trong đầu của hắn thế mà lại có thêm một mảnh ngọc vỡ.Mảnh ngọc vỡ màu đỏ đang lơ lửng trong ý thức hải của hắn. Hắn biết một chút về ý thức hải này. Vốn dĩ kiếp trước hắn không phải là tinh thần hệ dị năng giả, thế nhưng thủ hạ cũng có mấy người là tinh thần hệ dị năng giả. Hắn nghe thủ hạ của mình nói qua vấn đề về ý thức hải, đó là phương thức tu luyện của tinh thần hệ dị năng giả.Chính mình… thức tỉnh tinh thần hệ dị năng sao?Thẩm Tu Lâm cảm giác mảnh ngọc vỡ màu đỏ kia, hơi sững sờ.Nhưng không đúng a. Mảnh ngọc vỡ này không phải trữ vật không gian sao? Sao lại…Không gian… Thẩm Tu Lâm trong đầu thay đổi, lúc chỉ nghĩ đến không gian, hắn thật sự thấy được một cái không gian.Sau khi thấy, Thẩm Tu Lâm hơi run rẩy. Không gian này giống như một phòng trống màu xám tro, rộng ba trăm thước vuông… Khoảng chừng chính là bộ dáng này.Kiếp trước, Lãnh Thu Ngôn thật sự không nói láo? Không gian thật sự chỉ có ba trăm thước vuông?Dù vậy, ba trăm thước vuông cũng đủ rồi, còn hơn là không có.Nghĩ vậy, Thẩm Tu Lâm mở mắt ra, sau đó nhìn cái chén trên bàn, im lặng nghĩ: Thu!Chớp mắt, chén nước biến mất. Quả nhiên là trữ vật không gian.Thẩm Tu Lâm tuy rằng bình tĩnh, thế nhưng cũng có chút mừng rỡ, không biết không gian này… có thể hay không bảo quản hoặc là gửi vật sống?Đời trước, Lãnh Thu Ngôn ngoại trừ chứa đồ, không gian này có vẻ không có chức năng gì khác, chính mình không biết có giống vậy hay không. Không quản ra sao, thử xem là được.

Thẩm Tu Lâm hoàn toàn không quan tâm chút đau đớn trên đầu ngón tay, thế nên lúc cắt ra không có chút nào đau lòng.

Những giọt máu này rơi ở trên chồng ngọc vỡ, bỗng nhiên một ánh sáng đỏ chói mắt loá lên ở trong phòng.

Ánh sáng đỏ này quá chói mắt, Thẩm Tu Lâm cũng không chịu được hơi nhắm mắt lại.

Nhưng mà ánh sáng đỏ này cũng không kéo dài được bao lâu, ước chừng mười giây sau lại đột nhiên nhằm về phía đầu Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm nhất thời giật mình, nhưng ánh sáng vốn là vật vô hình, người làm sao ngăn cản? Huống chi, hiện tại Thẩm Tu Lâm không phải là lôi hệ dị năng giả.

Cho nên, ánh sáng đỏ từng chút một tiến vào trong đầu Thẩm Tu Lâm, trong chốc lát, Thẩm Tu Lâm chỉ cảm thấy đầu mình đau nhói. Cái đau này vừa mới bắt đầu chỉ là nhói lên từng chút một, thế nhưng dần dần càng ngày càng đau liên hồi.

Thẩm Tu Lâm tự nhận đã trải qua mạt thế, từ lâu có thể chịu đựng đau đớn mà người thường không thể chịu, nhưng trên thực tế, lúc này đã đau đến mức khiến hắn k** r*n lên thành tiếng, thậm chí cả người cũng ngã xuống.

Cuối cùng, Thẩm Tu Lâm ngã ngồi xuống đất…

Tuy rằng rất đau nhưng Thẩm Tu Lâm là người đã chết qua một lần, làm sao cam nguyện chịu thua, làm sao cam nguyện thất bại như vậy, cho nên hắn cắn răng thật chặt, nhẫn nhịn qua đi. Cũng không biết qua bao lâu, ngay lúc Thẩm Tu Lâm đều nhẫn nhịn không nổi, rốt cục đau nhức trong đầu chậm rãi dịu xuống.

Khi không còn đau đầu nữa, Thẩm Tu Lâm chỉ cảm thấy trong đầu dường như nhiều thêm một chút gì đó.

Hắn bình tĩnh, nhắm mắt lại cảm giác trong đầu mình đến cùng nhiều hơn cái gì, giống như chuyên tâm tu luyện đẳng cấp dị năng trong mạt thế. Mà lần cảm giác này, Thẩm Tu Lâm thật sự thành công, đồng thời còn sợ hết hồn.

Trong đầu của hắn thế mà lại có thêm một mảnh ngọc vỡ.

Mảnh ngọc vỡ màu đỏ đang lơ lửng trong ý thức hải của hắn. Hắn biết một chút về ý thức hải này. Vốn dĩ kiếp trước hắn không phải là tinh thần hệ dị năng giả, thế nhưng thủ hạ cũng có mấy người là tinh thần hệ dị năng giả. Hắn nghe thủ hạ của mình nói qua vấn đề về ý thức hải, đó là phương thức tu luyện của tinh thần hệ dị năng giả.

Chính mình… thức tỉnh tinh thần hệ dị năng sao?

Thẩm Tu Lâm cảm giác mảnh ngọc vỡ màu đỏ kia, hơi sững sờ.

Nhưng không đúng a. Mảnh ngọc vỡ này không phải trữ vật không gian sao? Sao lại…

Không gian… Thẩm Tu Lâm trong đầu thay đổi, lúc chỉ nghĩ đến không gian, hắn thật sự thấy được một cái không gian.

Sau khi thấy, Thẩm Tu Lâm hơi run rẩy. Không gian này giống như một phòng trống màu xám tro, rộng ba trăm thước vuông… Khoảng chừng chính là bộ dáng này.

Kiếp trước, Lãnh Thu Ngôn thật sự không nói láo? Không gian thật sự chỉ có ba trăm thước vuông?

Dù vậy, ba trăm thước vuông cũng đủ rồi, còn hơn là không có.

Nghĩ vậy, Thẩm Tu Lâm mở mắt ra, sau đó nhìn cái chén trên bàn, im lặng nghĩ: Thu!

Chớp mắt, chén nước biến mất. Quả nhiên là trữ vật không gian.

Thẩm Tu Lâm tuy rằng bình tĩnh, thế nhưng cũng có chút mừng rỡ, không biết không gian này… có thể hay không bảo quản hoặc là gửi vật sống?

Đời trước, Lãnh Thu Ngôn ngoại trừ chứa đồ, không gian này có vẻ không có chức năng gì khác, chính mình không biết có giống vậy hay không. Không quản ra sao, thử xem là được.

Trở Lại Mạt Thế Hung HăngTác giả: Sa Mạc Cuồng VânTruyện Đam Mỹ, Truyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Trọng Sinh“Không!” Thẩm Tu Lâm thét lên một tiếng, đột nhiên tỉnh dậy… Sau đó, nhìn căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ, kinh ngạc lẫn lộn. Đây… là phòng của hắn? Cách sắp xếp đồ đạc quen thuộc, không gian sáng ngời, rèm cửa sổ mà hắn yêu thích… Đây chính là phòng của hắn. Chỉ là, căn phòng này thuộc về trước mạt thế. Đúng vậy… Chính là trước mạt thế. Nhưng mà, hắn Thẩm Tu Lâm bây giờ không phải đang trong miệng tang thi hay sao? Hắn không phải đã chết không toàn thây sao? Sao có thể… Trong giây lát, trái tim của Thẩm Tu Lâm đập điên cuồng. Hắn mơ hồ biết được cái gì, thế nhưng không có cách nào tin được… Ngay đúng lúc này, một tiếng chuông vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên cắt ngang suy nghĩ của hắn. Hắn nhìn về phía tủ đầu giường, đó là chiếc điện thoại di động mà hắn vẫn luôn dùng trước mạt thế, hiện tại, tiếng chuông là từ nó phát ra. Mím chặt môi, Thẩm Tu Lâm nhìn chiếc điện thoại kia giống như đang nhìn quái vật, giống như là… nhìn cái gì đó không cách nào có thể tin tưởng được. Mấy giây… Thẩm Tu Lâm hoàn toàn không quan tâm chút đau đớn trên đầu ngón tay, thế nên lúc cắt ra không có chút nào đau lòng.Những giọt máu này rơi ở trên chồng ngọc vỡ, bỗng nhiên một ánh sáng đỏ chói mắt loá lên ở trong phòng.Ánh sáng đỏ này quá chói mắt, Thẩm Tu Lâm cũng không chịu được hơi nhắm mắt lại.Nhưng mà ánh sáng đỏ này cũng không kéo dài được bao lâu, ước chừng mười giây sau lại đột nhiên nhằm về phía đầu Thẩm Tu Lâm.Thẩm Tu Lâm nhất thời giật mình, nhưng ánh sáng vốn là vật vô hình, người làm sao ngăn cản? Huống chi, hiện tại Thẩm Tu Lâm không phải là lôi hệ dị năng giả.Cho nên, ánh sáng đỏ từng chút một tiến vào trong đầu Thẩm Tu Lâm, trong chốc lát, Thẩm Tu Lâm chỉ cảm thấy đầu mình đau nhói. Cái đau này vừa mới bắt đầu chỉ là nhói lên từng chút một, thế nhưng dần dần càng ngày càng đau liên hồi.Thẩm Tu Lâm tự nhận đã trải qua mạt thế, từ lâu có thể chịu đựng đau đớn mà người thường không thể chịu, nhưng trên thực tế, lúc này đã đau đến mức khiến hắn k** r*n lên thành tiếng, thậm chí cả người cũng ngã xuống.Cuối cùng, Thẩm Tu Lâm ngã ngồi xuống đất…Tuy rằng rất đau nhưng Thẩm Tu Lâm là người đã chết qua một lần, làm sao cam nguyện chịu thua, làm sao cam nguyện thất bại như vậy, cho nên hắn cắn răng thật chặt, nhẫn nhịn qua đi. Cũng không biết qua bao lâu, ngay lúc Thẩm Tu Lâm đều nhẫn nhịn không nổi, rốt cục đau nhức trong đầu chậm rãi dịu xuống.Khi không còn đau đầu nữa, Thẩm Tu Lâm chỉ cảm thấy trong đầu dường như nhiều thêm một chút gì đó.Hắn bình tĩnh, nhắm mắt lại cảm giác trong đầu mình đến cùng nhiều hơn cái gì, giống như chuyên tâm tu luyện đẳng cấp dị năng trong mạt thế. Mà lần cảm giác này, Thẩm Tu Lâm thật sự thành công, đồng thời còn sợ hết hồn.Trong đầu của hắn thế mà lại có thêm một mảnh ngọc vỡ.Mảnh ngọc vỡ màu đỏ đang lơ lửng trong ý thức hải của hắn. Hắn biết một chút về ý thức hải này. Vốn dĩ kiếp trước hắn không phải là tinh thần hệ dị năng giả, thế nhưng thủ hạ cũng có mấy người là tinh thần hệ dị năng giả. Hắn nghe thủ hạ của mình nói qua vấn đề về ý thức hải, đó là phương thức tu luyện của tinh thần hệ dị năng giả.Chính mình… thức tỉnh tinh thần hệ dị năng sao?Thẩm Tu Lâm cảm giác mảnh ngọc vỡ màu đỏ kia, hơi sững sờ.Nhưng không đúng a. Mảnh ngọc vỡ này không phải trữ vật không gian sao? Sao lại…Không gian… Thẩm Tu Lâm trong đầu thay đổi, lúc chỉ nghĩ đến không gian, hắn thật sự thấy được một cái không gian.Sau khi thấy, Thẩm Tu Lâm hơi run rẩy. Không gian này giống như một phòng trống màu xám tro, rộng ba trăm thước vuông… Khoảng chừng chính là bộ dáng này.Kiếp trước, Lãnh Thu Ngôn thật sự không nói láo? Không gian thật sự chỉ có ba trăm thước vuông?Dù vậy, ba trăm thước vuông cũng đủ rồi, còn hơn là không có.Nghĩ vậy, Thẩm Tu Lâm mở mắt ra, sau đó nhìn cái chén trên bàn, im lặng nghĩ: Thu!Chớp mắt, chén nước biến mất. Quả nhiên là trữ vật không gian.Thẩm Tu Lâm tuy rằng bình tĩnh, thế nhưng cũng có chút mừng rỡ, không biết không gian này… có thể hay không bảo quản hoặc là gửi vật sống?Đời trước, Lãnh Thu Ngôn ngoại trừ chứa đồ, không gian này có vẻ không có chức năng gì khác, chính mình không biết có giống vậy hay không. Không quản ra sao, thử xem là được.

Chương 3: Mở ra không gian